Tôn sư Hổ giống như vô cùng đắc ý, ngạo nghễ nói: “Đúng vậy, là tôi. Lão tử cảnh giới Nguyên Đan hậu kỳ, đối phó với cảnh giới Thần Hải còn không đơn giản sao. Ai bảo người đàn ông của cô không có mắt, bất quá tính toán thời gian, cô hẳn là đã chết. Ha ha ha.”
Nắm đấm của Dương Lộc đột nhiên nắm chặt.
Trên mặt Ngân Thiên tràn đầy lửa giận, kiệt lực chống đỡ, máu tươi từ trong miệng ông ta chảy ra.
Phương Vũ cười lạnh nói: “Ký nhanh lên, ông đây không có thời gian lãng phí cùng các người. Đợi lát nữa còn muốn đi gặp thiếu gia Nguyên Minh!”
Anh ta tuy rằng cũng là người nhà họ Phương, nhưng không có thiên phú tu hành, không tính là dòng chính, thân phận cùng địa vị so với Phương Nguyên Minh chênh lệch rất nhiều.
Bụp.
Ngay sau đó, cánh cửa của hội trường nghị sự đã bị phá vỡ. Trong khói bụi, có người đi vào.
“Ai?”
Tôn sư Hổ quát lớn một tiếng, thân hình khẽ động, chui vào trong đám khói bụi.
Bụp.
Chỉ thấy người nọ vung tay, tôn sư Hổ liền bị đánh bay ngược trở về. Ngực tôn sư Hổ bị lõm đi vào, máu tươi phun ra. Ánh mắt ông ta kinh hãi nhìn về phía người tới, thất thanh nói: “Cảnh giới Nguyên Anh!”
Phương Vũ vừa nghe, hai chân đong đưa.
Khói bụi tản đi, hiện ra bộ dáng người nọ.
Ngân Thiên: “Chủ nhân.”
Dương Lộc: “Đường Tuấn.”
Đường Tuấn khẽ gật đầu với hai người, nhìn về phía tôn sư Hổ, âm trầm nói: “Cảnh giới Nguyên Đan đối phó cảnh giới Thần Hải, đích xác rất đơn giản. Bất quá tôi muốn đánh chết ông, cũng rất đơn giản.”
Tôn sư Hổ trước mắt chính là đầu sỏ thiếu chút nữa đánh chết hai người Ninh Đình Trung.
Tôn sư Hổ run giọng nói: “Tha mạng Đường thiên nhân, đều là Phương Vũ bảo tôi làm.”
Phương Vũ sắc mặt trắng bệch. Chuyện uy hiếp Ninh Đình Trung đích thật là anh ta để tôn sư Hổ làm. Một cái cảnh giới Nguyên Đan đối với người thường xuất thủ, cái này nói ra, ngay cả mặt mũi nhà họ Phương đều sẽ chịu nhục. Vì vậy, anh đã không nói với bất cứ ai khác.
“Hừ. Lúc anh ra tay với Âu Dương Hồng Phượng, hẳn là