Dương Lộc nhẹ nhàng gật đầu. Dương Lộc cũng hiểu đạo lý này, năm đó khi mẹ cô ấy bệnh nặng nguy kịch, không ai muốn dính dáng đến cô ấy, sợ bị liên lụy. Bây giờ thì khác rồi, sợ rằng không biết bao nhiêu người sẽ mượn cơ hội này đến tìm Dương Lộc. Cái gọi là “nghèo ở thành thị không ai đến, giàu trong núi sâu có bà con xa”, chính là đạo lý này.
Lúc này đã là xế chiều, hoàng hôn soi chiếu, mặt hồ bên cạnh lấp lánh ánh sáng như vảy cá.
Chính vào lúc này, vài chiếc xe đột ngột dừng lại không xa phía trước hai người.
Mỗi một chiếc đều là xe sang hơn mấy tỷ, chiếc ở giữa là Lincoln phiên bản giới hạn.
Cửa xe mở ra, mười mấy vệ sĩ từ trong bước xuống, những vệ sĩ này ai nấy đều ẩn chứa tinh khí thần. Vậy mà đều là võ giả luyện được nội kình, người đàn ông trung niên dẫn đầu là cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí.
Chiếc Lincoln ở giữa mở ra, một người từ bên trong bước xuống, đi về phía Đường Tuấn và Dương Lộc dưới sự bảo vệ của nhóm vệ sĩ.
“Cháu trai ngoan của chú, đã lâu không gặp.” Người đến có dung mạo thô kệch, khí thế còn lớn hơn giám đốc như Dương Lộc, hiển nhiên là người có địa vị cao. Ông ta mặc đồ tây nhàn nhã, trên gương mặt nở nụ cười nhẹ rồi vui vẻ nói với Đường Tuấn.
“Đường Quang Hòa.” Đường Tuấn nhìn người đến, dùng giọng lạnh lùng nói.
Người đến không phải ai khác mà chính là Đường Quang Hòa, kẻ đã đoạt lấy quyền quản lý nhà họ Đường sau khi cha mẹ anh chết.
Bàn về vai vế, Đường Quang Hòa là chú của Đường Tuấn.
Nhưng Đường Tuấn đối với ông chú này, thực sự là không dậy nổi một chút suy nghĩ tôn trọng nào.
Nhà họ Đường bị hủy diệt, mặc dù là do một tay Vu Môn tạo thành, nhưng Đường Quang Hòa lâm trận phản chiến, biến cố nhà họ Đường ông ta cũng có trách nhiệm.
Cái chết của bố mẹ Đường Tuấn, còn có chuyện lúc anh chạy khỏi nhà chạy họ Đường gặp phải truy sát, đều không thoát khỏi liên quan đến ông chú này.
Đường Tuấn vừa dứt lời, không khí bốn phía đột nhiên yên tĩnh, một luồng khí thế vô hình tràn ra, đè ép về phía Đường Quang Hòa.
Sắc mặt vị Chân Khí Cảnh tông sư kia đột nhiên thay đổi, ngăn ở trước mặt Đường Quang Hòa. Nhưng một khắc sau, vị này đã bị luồng khí thế mạnh mẽ đụng bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu, liên tiếp lùi lại mấy bước. Mấy người võ giả nội kình còn lại, ngực lại càng khó chịu hơn, nội kình tán loạn, vậy mà lại không có cách nào tự điều khiển được.
"Ông còn dám xuất hiện trước mặt tôi, không sợ tôi giết ông à?" Từng chữ từng chữ của Đường Tuấn đều mang theo sát ý kinh khủng, lạnh lùng thốt ra.
Đường Quang Hòa cười nói:
"Nếu mày là muốn biết Đường Lệ ở đâu, tao khuyên mày vẫn nên bỏ ý niệm này đi."
Sắc mặt Đường Tuấn bỗng nhiên biến đổi, nói:
"Ông biết em gái tôi ở đâu?"
Đường Quang Hòa lắc đầu:
"Tao không biết, nhưng Ban tiên sinh biết."
Đường Quang Hoà móc ra một tấm thiệp mời mạ vàng, trên thiệp mời chỉ viết một chữ "Chiến", chiến ý mãnh liệt.