"Thạch ma nữ, hóa ra cô ở chỗ này thật. Ha ha ha.” Câu nói ấy vừa chấm dứt, toàn bộ hang động liền rung lên thật mạnh.
Đường Tuấn và người đàn ông lùn đang vội vã chạy tới Rãnh băng. Người đàn ông đó tên là Ô Đạo Nhân, bởi vì trêu ghẹo một phó cung chủ của Hàn Cung mới bị nhốt vào Băng Tuyết Quốc Độ.
"Phần lớn những người bị nhốt vào Băng Tuyết Quốc Độ, chỉ cần không phát điên thì đều có thể tu luyện lên một tầng cao hơn. Cái nơi quái đản này, không liều mạng tu luyện thì không sống nổi đâu.” Giọng nói của Ô Đạo Nhân xen lẫn chua xót: "Lúc ở bên ngoài, tôi cũng không nghĩ tới lại có một ngày mình đạt tới Cực Cảnh. Nhưng nếu được lựa chọn, tôi vẫn muốn võ đạo của mình trì trệ không tiến nhưng lại được tự do ở bên ngoài. Tôi đã không nhìn thấy bầu trời bên ngoài một thời gian dài rồi.”
Mặc kệ lời nói của Ô Đạo Nhân là thật hay giả, Đường Tuấn đều cảm thấy xúc động. Trên con đường tu luyện, những người như giống như Chu Hoa Kiện, Tôn Như Ngọc và Lâm Thanh Thiên rất nhiều. Vì tu luyện mà không màng tất cả, cũng sẵn sàng buông tha tất cả. Nhưng cũng có vài người đến tận khi tu luyện thành công rồi, mới phát hiện rất nhiều thứ càng quan trọng hơn việc tu luyện, ví dụ như tự do.
"Nếu được thì mình sẽ đưa toàn bộ người trong Băng Tuyết Quốc Độ ra ngoài. Mười mấy cao thủ Cực Cảnh và nửa Nguyên Đan, nếu có thể ra bên ngoài đủ để tung hoành khắp chốn.” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng. Dù dưới trướng anh đã có ba con yêu thú Cực Cảnh được mang ra từ trong bí cảnh Bồng Lai, nhưng vẫn chưa đủ.
Hai người dần dần đến gần Rãnh băng.
Đạp vào mắt Đường Tuấn là một sơn cốc trắng xóa bị băng tuyết bao phủ. Sâu trong sơn cốc bị khí lạnh bao bọc tầng tầng lớp lớp, nhiệt độ giảm xuống cực thấp, phảng phất như một con hung thú đáng sợ đang hô hấp. Càng đi vào bên trong hàn khí càng dày nặng.
Trong mắt Ô Đạo Nhân có vẻ rất kiêng kỵ, ông ta nói: "Bí mật của Rãnh băng đến nay vẫn chưa một ai rõ, ngay cả Yêu Vũ Cơ cũng không biết hết. Bà ta từng thăm dò Rãnh băng một lần, nhưng chưa tới một nửa đã bị ép phải ra ngoài, thậm chí còn bị thương. Yêu Vũ Cơ đã bước vào hàng nửa Nguyên Đan từ lâu. Cô ta tu luyện pháp môn của Hàn Cung, ở trong Băng Tuyết Quốc Độ có thể phát huy ra một trăm hai mươi phần trăm thực lực. Nhưng muốn thăm dò tường tận Rãnh băng e rằng thực lực phải đạt đến Nguyên Đan đã rồi mới nói.”
Ánh mắt Đường Tuấn quét vào sâu trong rãnh băng, anh giật mình. Ngọc trụ Phục Ma trong thức hải của anh đang rung động.
“Chẳng lẽ trong Rãnh băng có một phần của ngọc trụ Phục Ma?” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng. Sau chuyến đi Kon Tum, anh cũng biết ngọc trụ Phục Ma vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng lại không có manh mối gì, không ngờ lại thấy manh mối ở chỗ này.
“Ô Đạo Nhân, ngươi cũng dám đến Rãnh băng? Đúng lúc này, một đạo giọng điệu trêu tức vang lên cạnh hai người.
Đường Tuấn lập tức tập trung nhìn người vừa tới. Một đường kiếm đột ngột lao đến chỗ Ô Đạo Nhân, Ô Đạo Nhân vội vàng giơ hai tay lên đỡ, cánh tay bị đâm thủng một vết, máu tươi từ đó chảy ra ròng ròng.
“Ô Đạo Nhân, ông vẫn là bất tài như vậy!” Kiếm quang tản đi, một thanh niên hiện ra trước mặt hai người.
Thanh niên này có đôi mặt đạm và đôi mắt sáng ngời, ánh mắt lạnh và sắc như băng, kiếm ý trên người ngút trời, có dáng vẻ của kẻ bễ nghễ thiên hạ. Càng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi chính là tu vi người này chỉ đạt tới Thần Hải, còn chưa bước vào Cực Cảnh.
Chỉ bằng tu vi Thần Hải mà có thể chém một nhát đánh bại Ô Đạo Nhân thuộc Cực Cảnh. Đây là khiêu chiến với người có cảnh giới cao hơn, thực lực cùng thiên phú của người này có thể nói là vô cùng đáng sợ.
"Người này tên là Chu Tiêu Ân, thuộc số ít những người tu luyện không thuộc cảnh giới Cảnh trong Băng Tuyết Quốc Độ. Thực lực của lão ta ở trong Băng Tuyết Quốc Độ này cũng có thể xếp ở trình độ trung bình.” Sắc mặt Ô Đạo Nhân có vẻ khá khó coi, một người đã đến Cực Cảnh lại bị một kẻ ở cảnh giới Thần Hải đánh bị thương, đương nhiên tâm trạng của ông ta sẽ không tốt đẹp rồi.