Giọng nói vang vọng đất trời, sắc mặt Vu Khải Công vốn tái nhợt lại trở nên khó coi hơn nữa.
Đừng nói đến việc đánh chết đạo thể, chính anh ta đã sắp bị đạo thể đánh chết rồi đây!
"Không được! Lão tổ còn chưa thức tỉnh, người Vu Môn mình còn chưa biết anh ta đã đạt đến Cực Cảnh, chỉ sợ vừa xuất hiện đã bị anh ta giết không còn một mống. Nếu là thế thật, vậy mình chính là tội nhân của Vu Môn, có chết trăm lần cũng không đủ." Trong lòng Vu Khải Công chợt nghĩ.
"Mau lui lại! Anh ta đã bước vào Cực Cảnh, mấy người không phải là đối thủ! Nhanh chóng khép kín thông đạo, đợi lão tổ tỉnh lại rồi xuất thế lần nữa!" Vu Khải Công bay đến chỗ Vu Môn, điên cuồng hét lên. Vì kéo dài thời gian với Đường Tuấn mà anh ta đã ném mấy Thiên Nhân Thần Cảnh được anh ta cứu như ném mấy quả tạ.
Mấy tên Thiên Nhân Thần Cảnh này vốn đã trọng thương, chỉ còn kéo dài hơi tàn. Đường Tuấn tiện tay đánh một cái đã giết chết bọn họ. Vu Khải Công không dám quay đầu lại nhìn dù chỉ một cái.
Sâu trong màn sương, lối đến thông đạo Vu Môn như ẩn như hiện, lờ mờ có thể nhìn thấy một đám người đang dốc sức mở thông đạo ra. Đứng đầu là đại trưởng lão Vu Ngọc Thanh của Vu Môn. Ông ta nhìn qua màn sương, đã có thể nhìn thấy Vu Khải Công bay về phía họ, có điều không nghe rõ lời nói của Vu Khải Công, không tránh khỏi hỏi lại: "Vu Khải Công, anh nói cái gì!"
Ông ta vừa dứt lời, đã nhìn thấy một bóng người xuất hiện sau lưng Vu Khải Công. Sau đó bóng người đó bắt lấy đầu Vu Khải Công đầu bằng một chưởng, nhẹ nhàng bóp. Vu Khải Công chỉ cách Cực Cảnh một chút nữa, cơ thể đã vô cùng mạnh mẽ, nhưng dưới một chưởng này, không có bất cứ thứ gì có thể chống lại. Đầu anh ta bị bóp nát ngay lập tức, máu óc văng khắp nơi.
"Vu Phá Nhiên chết trước anh, người Vu Môn sẽ chết sau anh!" Giây phút cuối cùng, Vu Khải Công chỉ nghe được câu nói tràn ngập sát ý của Đường Tuấn.
"Muốn chết!" Vu Ngọc Thanh thấy thế, không tránh khỏi quát lớn thành tiếng.
Theo tiếng rống giận này của ông ta, cuối cùng thông đạo thông với bên ngoài của Vu Môn đã mở ra hoàn toàn!
Vù vù!
Lấy Vu Ngọc Thanh dẫn đầu, khoảng chừng gần năm mươi Thiên Nhân Thần Cảnh bay ra từ màn sương sâu thẳm kia. Để mở ra thông đạo của Vu Môn, bọn họ đã hao tổn phần lớn chân khí, trên mặt mỗi người đều mang vẻ vô cùng mệt mỏi. Nhưng tu vi và thực lực của bọn họ lại lộ rõ không hề che giấu! Đặc biệt là Vu Ngọc Thanh dẫn đầu, là một người có khí tức mạnh mẽ, có thể so với Thiên Nhân Thần Cảnh như Vu Khải Công!
"Nít ranh, mày dám giết Vu Khải Công, Vu Môn chúng tao không đội trời chung với mày!" Vu Ngọc Thanh nhìn thi thể không đầu của Vu Khải Công rơi xuống từ trên không trung, ánh mắt lóe lên lửa giận hừng hực.
"Người của thế gia khác đâu? Lại dám ngồi nhìn mặc kệ, chẳng lẽ không sợ Vu Môn chúng ta giáng tội sao?" Mấy vị trưởng lão sau lung Vu Ngọc Thanh hạ giọng nói.
Không ai đáp lại.
Trong trận chiến vừa rồi, có rất nhiều võ giả Thần Cảnh của thế gia không còn sống sót. Lúc này chỉ còn lại vài tông sư Chân Khí Cảnh và võ giả Nội Kình đang nhìn đám Vu Ngọc Thanh. Trong ánh mắt mang theo vẻ thương hại và châm biếm. Đến lúc này, Vu Môn mấy người còn ra vẻ anh đại, chết cũng xứng đáng.
"Bọn họ đều bị tôi đánh chết." Đường Tuấn thản nhiên nói.
"Không thể nào!" Đường Tuấn vừa dứt lời, Vu Ngọc Thanh phản bác ngay lập tức.