Thần sắc của Hoang Kỳ Nhất bối rối. Vốn dĩ anh ta tưởng rằng lần này đi tới Đan Hà Cảnh sẽ rất dễ dàng, không nghĩ tới sẽ một đợt ba khúc, hiện tại còn có nguy cơ chết.
Hoang Nam Sơn lạnh lùng đến: “Chú đã thông báo cho cha của con, anh ấy sắp tới, ngoại trừ anh ấy ra, còn có tướng quân táng tinh cổ địa - Hứa Vô Sơn, anh ấy cũng sẽ giúp đỡ chúng ta. Sự sụp đổ của Đệ Cửu Mạch là điều không thể thay đổi. Chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một lát nữa.”
Hoang Kỳ Nhất vui mừng, ánh mắt quét về phía người của Đệ Cửu Mạch, anh ta mới là vương giả của Bộ tộc Cổ Hoang Thú, tuyệt đối không cho phép còn có người khác thức tỉnh.
Chỉ cần nắm trong tay thức tỉnh pháp môn, đến lúc đó sẽ giết chết người của Đệ Cửu Mạch.
“Anh Đường, anh khôi phục bao nhiêu rồi?”
Hoang Tàn Phong lúc này cũng đã bị thương, nhưng ông ta vẫn quan tâm đến tình huống của Đường Tuấn hơn.
Đường Tuấn bỗng nhiên nhìn lên không trung, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Có người tới.”
Hai bóng người đột nhiên xuất hiện trên không trung, chính là Hứa Vô Sơn và người đàn ông trung niên nhìn nho nhã, thư sinh.
“Là tộc trưởng Hoang Vô Tẫn.”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên nhìn nho nhã, thư sinh, sắc mặt đám người Hoang Tàn Phong đột nhiên thay đổi. Họ biết người vừa tới là ai.
Chính là mạch chủ của Đệ Nhất Mạch, cũng là cường giả của cả bộ tộc Cổ Hoang Thú - Hoang Vô Tẫn, cấp bậc vô địch.
Đường Tuấn lại không nhìn về phía Hoang Vô Tẫn, mà nhìn về phía Hứa Vô Sơn, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu với đối phương.
Hứa Vô Sơn cũng ngạc nhiên, ông ta không nghĩ có thể gặp được Đường Tuấn ở chỗ này.
Hoang Vô Tẫn không để ý biểu cảm của Hứa Vô Sơn, mà chỉ vào đám người Đường Tuấn và Đệ Cửu Mạch nói: “Vô Sơn, người này chính là kẻ trộm lấy kết quả nghiên cứu hơn mười nghìn năm nay của bộ tộc chúng ta, những người khác lại là tộc nhân của Đệ Cửu Mạch vừa bị bộ tộc chúng tôi đá ra khỏi tộc quần. Đám người Nam Sơn đang dùng tinh thần bí bảo trấn áp đối phương, đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Lát nữa tôi ra tay bảo vệ Nam Sơn, ông giúp tôi trấn áp những người khác. Ngoại trừ tên ăn cướp kia, nếu những người khác dám chống cự, ông đều có thể giết!”
Hứa Vô Sơn khẽ gật đầu.
“Thôi xong rồi. Đợi lát nữa chúng tôi sẽ chết ngăn cản đối phương. Anh Đường, anh mau chạy trốn. Hai cường giả ấy cấp bậc vô địch, thực lực hiện tại của chúng tôi không ngăn cản được. Ông trời ơi, vì sao ông lại bất công như vậy!”
Hoang Tàn Phong gào thét: “Ông để anh Đường cho chúng tôi hy vọng. Nhưng ông lại phá vỡ hy vọng của chúng tôi nhanh như vậy!”
Đám người Hoang Vô Dục cười lạnh nói: “Các người xong rồi.”
Hai vị cường giả vô địch cấp đồng thời xuất thủ, ai có thể ngăn cản chứ?
Đệ Cửu Mạch sắp sụp đổ rồi!
“Anh Đường, có cần tôi ra tay hay không?”
Giọng nói của Hứa Vô Sơn vang lên trong đầu Đường Tuấn.
Đường Tuấn hơi giật mình, chợt gật gật đầu, nói: “Vậy thì cảm ơn tướng quân Hứa.”
Hứa Vô Sơn nói: “Không cần khách khí.”
“Vô Sơn, cùng nhau ra tay đi.”
Hoang Vô Tẫn quát: “Trộm thành quả nghiên cứu của tộc ta, buông tay chịu trói đi.”
Ầm ầm.