Vì chỉ còn vài ngày nữa sẽ diễn ra đại hội giao lưu thuật pháp tại đảo Phú Quốc, nên Đường Tuấn tá túc tại nhà họ Tào. Nơi anh ở lại là một trong những căn biệt thự tốt nhất của gia đình họ Tào, còn chỗ Tào Thanh Vân đang ở nằm ngay bên cạnh để Đường Tuấn có thể sang gặp cô ta bất cứ khi nào anh cần. Hiển nhiên, Tào Vinh cũng chẳng nghĩ ngợi gì. Nếu Đường Tuấn và Tào Thanh Vân có tình cảm với nhau, đây sẽ là chuyện vô cùng tốt và sẽ đem lại rất nhiều lợi ích cho nhà họ Tào.
Đường Tuấn đứng ở trong sân và ngước nhìn lên bầu trời để cảm nhận cái sự huyền bí và biến hoá khôn lường của trời đất. Sau chuyến đi đến Kon Tum, tuy sức mạnh tu luyện của anh chưa có nhiều thay đổi rõ rệt, nhưng khí tức của cơ thể anh càng lúc càng sâu sắc hơn, thỉnh thoảng anh có cảm giác cả cơ thể của anh đã hoà làm một với đất trời. Đây được gọi là dùng chính trái tim của mình để lắng nghe tiếng nói và thấu hiểu được mong muốn của thiên nhiên!
“Ý trời thật khó đoán. Giữ gìn thân thể sạch sẽ chẳng khó, nhưng giữ cho tinh thần luôn tinh khiết và trong sáng lại quá khó.”
Tinh thần lực của Đường Tuấn đã rục rịch và sẵn sàng hành động, như cây măng mùa xuân sẵn sàng vươn mình lên khỏi mặt đất. Phục Ma Ngọc Trụ ẩn giấu kinh nghiệm tu luyện của hàng trăm vị tiên nhân thời thượng cổ và bản thân Đường Tuấn cũng đã hiểu chính xác về cách đạt được Nguyên Đan, trong đó việc giữ gìn cơ thể sạch sẽ và giữ vững tinh thần thuần khiết, trong sáng vô cùng quan trọng, chỉ cần thiếu một trong hai đều không được.
Sau quá trình thoát kén hoá bướm trong lôi kiếp, cơ thể của Trần Tùng n hoá thánh nên xem như sạch sẽ, không vướng bụi trần, nhưng vì tinh thần của ông ta không còn trong sáng và thanh khiết nên cuối cùng chỉ có thể ôm lấy nỗi hận của bản thân rồi rơi vào lôi kiếp. Đường Tuấn cũng vậy, anh chỉ tới được mức giữ cho thân thể không bị vấy bẩn mà thôi.
Dĩ nhiên, bản thân anh đã là Đạo Thể, nên thân thể sạch sẽ không tì vết của anh mạnh hơn người khác, dù cho mười cao thủ Cực Cảnh có cơ thể sạch bong liên thủ với nhau cũng chẳng phải là đối thủ của anh.
Người tu luyện sau khi đạt tới cảnh giới Thần Hải sẽ có thể tu luyện pháp tướng tinh thần, trong quá trình tu luyện, tinh thần của bản thân sẽ đạt đến trạng thái Thuần Dương, tức trạng thái trong sáng, thuần khiết. Với sự trợ giúp của Phục Ma Ngọc Trụ, Đường Tuấn có thể tham khảo kinh nghiệm từ các bậc tiền bối đi trước, tuy vậy sức mạnh tu luyện của anh vẫn tăng chậm, chứ huống chi là người khác. Tu luyện còn khó hơn cả việc bắc thang lên trời!
Ngay khi Đường Tuấn tu luyện xong, ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó. Tào Thanh Vân bước vào với một thiệp mời mạ vàng trên tay.
“Là thiệp mời tham dự tiệc rượu à?” Đường Tuấn đóng thiệp mời lại rồi hỏi khẽ.
Tào Thanh Vân giải thích: “Ngài Đường, tiệc rượu lần này do nhà họ Mã tổ chức với người chủ trì là Mã Nhược Long và Tư Mã Ngọc Dương. Mã Nhược Long là con rể của Lã Kiến Trung, còn Tư Mã Ngọc Dương là đệ tử lớn nhất của Lã Kiến Trung. Lã Kiến Trung không có con nên hai người này được xem là trợ thủ đắc lực của ông ta.”
“Hầu hết những người tham gia buổi chiêu đãi này đều là những cao thủ thuật pháp trẻ tuổi và các cậu ấm của những gia đình giàu có quyền quý trên đảo Phú Quốc. Đây được coi là màn khởi động trước đại hội giao lưu thuật pháp. Những bậc thầy thuật pháp như Lã Kiến Trung và Tô Phi Hùng sẽ không tham gia, nên nếu ngài Đường không đi cũng không sao.”
Đường Tuấn nhìn Tào Thanh Vân rồi mỉm cười và nói: “Nhà họ Tào các người bàn bạc, suy tính kỹ lưỡng thật, định lợi dụng tôi để thay thế địa vị của nhà họ Mã. Tào Vinh thâm độc thật đấy.”
Tào Thanh Vân sững người, cô không dám nói thêm câu nào.
“Thôi bỏ chuyện đó sang một bên đi. Thực sự tôi cũng đang cần tìm một người đại diện phát ngôn trên đảo Phú Quốc, nên tôi sẽ tham gia tiệc rượu với cô.” Đường Tuấn không quan tâm hay suy nghĩ đến điều đó.
“Cảm ơn ngài Đường.” Tào Thanh Vân cúi đầu và không dám nhìn thẳng Đường Tuấn.