Ba A Đốp không giấu nổi sự kích động và hồi hộp, thấp giọng nói: “Đây là một truyền thuyết cổ xưa đã được lưu truyền hàng nghìn năm nay ở Kon Tum. Tương truyền rằng trên trái đất này đã từng có một thời kỳ đại loạn kéo dài rất lâu, có vô số đạo sĩ đã chết trong thời kỳ hỗn loạn đó, trong số đó thậm chí có cả những tiên nhân. Để trấn áp tình trạng lộn xộn đó, các vị cổ tiên đã luyện chế ra một bảo vật. Bảo vật đó chính là Phục Ma Ngọc Trụ!”
“A!” A Bơ Nhung mở miệng nói: “Vậy thì Phục Ma Ngọc Trụ này hóa ra không phải là bảo vật.”
Ba A Đốp trừng mắt nhìn A Bơ Nhung, kiểu như muốn trách cô ta không biết phân biệt trời cao đất dày: “Đây là bảo vật trong số các bảo vật, là bảo vật mà hằng hà sa số các đạo sĩ mơ ước có được. Nghe nói, bên trong Phục Ma Ngọc Trụ có vô số cảm ngộ của các tiên nhân với việc tu luyện, nếu như có được nó, nói không chừng sẽ có cơ hội trở thành Nghìn Năm Đệ Nhất Tiên. Nhưng không ngờ rằng thứ này thực sự tồn tại, hơn nữa nó lại còn đang ở trên người của ngài Đường.”
“Đúng vậy. Đích thị là Phục Ma Ngọc Trụ.” Lạc Thịnh nghe vậy, lắc đầu nói: “Chỉ là loại bảo bối này không phải thứ mà người như anh có thể có được. Đưa nó cho tôi đi, tôi xuất thân từ núi Chứa Chan, lại là hậu duệ của tiên nhân, chỉ có tôi mới xứng đáng có được nó.”
“Đương nhiên, Phục Ma Ngọc Trụ có thể xuất hiện trên người anh, hiển nhiên trên người anh cũng có cơ duyên. Thế này đi, coi như ban thưởng, tôi cho phép anh là hộ vệ của tôi, tôi có thể đưa anh vào núi Chứa Chan tu đạo. Trong vòng năm mươi năm, nói không chừng anh có thể có cơ hội trở thành tiên nhân. Còn không, với tư chất của anh, có ở thế gian này cả đời cũng không bao giờ trở thành tiên được. Đây là cơ duyên rất nhiều người mơ ước mà không có được.”
Lạc Thịnh nói một cách bình thản, như thể mọi thứ nó đã là như vậy.
Ba A Đốp chau mày nói: “Nghe nói Phục Ma Ngọc Trụ có thể tự chọn chủ nhân. Vì thế nên Phục Ma Ngọc Trụ mới xuất hiện trên người của ngài Đường, vậy thì ngài Đường chắc chắn là chủ nhân của Phục Ma Ngọc Trụ rồi.”
Ánh mắt Lạc Thịnh lộ ra vẻ khinh thường, cậu ta thấp giọng nói: “Trong trận chiến ngàn năm trước, Phục Ma Ngọc Trụ đã bị tổn thương nặng, sớm đã mất đi linh tính, sao có thể biết mà chọn chủ nhân được. Nếu như thật sự có thể chọn, thì cũng nên chọn tôi mới phải, một thiên tài xuất chúng và là hậu duệ của tiên nhân. Chọn một Hậu Thiên Đạo Thể trong thế tục, đơn giản chỉ là một viên ngọc phủ đầy bụi trần, còn không phải rất khó tin hay sao.”
“Được rồi. Đừng nói nhảm nữa, đưa tôi Phục Ma Ngọc Trụ.” Lạc Thịnh trầm giọng nói với Đường Tuấn.
Đường Tuấn dường như không nghe thấy Lạc Thịnh nói gì, trên gương mặt có chút buồn bực. Anh vừa nghĩ về điều đó, Phục Ma Ngọc Trụ biến mất khỏi ấn đường ngay lập tức. Vừa rồi Phục Ma Ngọc Trụ cộng hưởng với quả cầu pha lê, anh đã nhận được rất nhiều tin tức, lúc này tâm trạng của anh có chút nặng nề.
Lạc Thịnh thấy vậy, nét mặt cứng đờ, nói: “Anh không nghe thấy những gì tôi nói sao? Đưa tôi Phục Ma Ngọc Trụ!”
Đường Tuấn lắc đầu nói: “Vật đó không thuộc về anh.”
Lạc Thịnh nghe vậy thì không khỏi bật cười, nói: “Không thuộc về tôi thì chẳng lẽ thuộc về anh sao? Anh có biết tôi là người thế nào không? Tôi là hậu duệ của tiên nhân ở núi Chan Chứa. Năm mười lăm tuổi đã đạt Thần Cảnh, hai mươi bảy tuổi đã đạt được cực cảnh, bây giờ tôi chỉ còn cách tiên nhân trong truyền thuyết một bước nữa mà thôi.”
“Cậu nhóc, anh chẳng qua chỉ là một Hậu Thiên Đạo Thể trong thế tục. Ở núi Chứa Chan của tôi, anh chỉ như một nô tì mà thôi, bình thường đến tư cách nói chuyện với tôi anh cũng chẳng có đâu.”
Ánh mắt cậu ta lộ rõ vẻ mặt khinh thường, giống như một vị hoàng đế đang nhìn một tên ăn mày: “Anh cho rằng chỉ dựa vào chút tu vi của anh mà có thể chống lại tôi sao, thật là ngu xuẩn.”
Cậu ta chỉ vào Long Vương và nói: “Người này là cao thủ đầu tiên của các anh, được gọi là Long Vương, nhưng ông ta chỉ chịu được hai nắm đấm của tôi. Anh có thể chịu được bao nhiêu đấm của tôi hả? Ba hay là năm? Đưa tôi Phục Ma Ngọc Trụ, tương lai tôi sẽ trở thành tiên nhân, anh cũng sẽ được ban thưởng, để anh cả đời này dùng cũng không hết.”