Càng đi sâu vào trong viện dưỡng lão, sắc mặt Tàng Khánh càng nặng nề, cả tâm trạng nói chuyện với Đường Tuấn cũng không có. Cuối cùng chiếc xe dừng lại dưới một cái sân ở nơi sâu nhất của viện dưỡng lão, trước khi xuống xe Tàng Khánh còn nói với Đường Tuấn rằng: "Long Vương cần tịnh dưỡng, sau khi anh trò chuyện với ông ấy xong thì mau chạy ra đây, đừng quấy rầy ông ấy nghỉ ngơi."
Nói xong ông ta mới dẫn Đường Tuấn xuống xe đi vào sân nhỏ.
Đường Tuấn vừa bước vào sân nhỏ đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt bén nhọn nhìn về phía mình. Trong đó có vài ánh mắt cực kỳ lợi hại, làm cho da của anh nổi óc, đó là tay súng bắn tỉa đang nhắm vào anh, chỉ cần anh hơi có động tĩnh thì sợ là đối phương cũng sẽ nổ súng. Ngoại trừ tay bắn tỉa ra thì ánh mắt và cùng khí tức của những người kia đều cho thấy họ phần lớn đều là cường giả võ đạo, trong đó thậm chí còn có ba Thần cảnh!
Phòng ngự của viện dưỡng lão này quả thực có thể nói là kinh khủng!
Có điều nghĩ đến đây là nơi Long Vương an dưỡng, anh đã bình thường trở lại.
Tàng Khánh cũng không kêu mọi người bỏ đề phòng với Đường Tuấn. Hiển nhiên trong lòng ông ta cũng cảnh giác với Đường Tuấn, cũng không tin tưởng.
"Long Vương, chúng ta đã rất lâu không có đánh cờ rồi. Tài đánh cờ của lão già như ông không dùng được nữa rồi, đã không còn là đối thủ của tôi nữa." Một loạt tiếng cười sảng khoái vang lên ở sâu trong sân nhỏ.
"Quân Thiên Tượng, vẫn chưa kết thúc đâu, ai thắng ai thua làm thế nào biết được?" Giọng của Long Vương vang lên ngay sau đó. Giọng nói của của ông vẫn vang dội như cũ, nhưng đầu óc Đường Tuấn nhanh nhạy đã thấy được sự suy yếu và mất sức trong giọng nói của Long Vương.
Đi theo Tàng Khánh, Đường Tuấn bước vào trong sân, cuối cùng lại gặp được Long Vương lần nữa.
Chỉ thấy lúc này Long Vương đang tựa vào một cái ghế mây chơi cờ vây. Người chơi cờ với ông là một ông lão tóc trắng xoá, dáng người ông lão ơi khom xuống, tuy rằng không phải là võ giả nhưng tinh thần lại rất tốt, sắc mặt hồng nhuận thêm luồng sáng rạng rỡ. Lúc này ông ta đang đắc ý tiến hành sát phạt Long Vương trên bàn cờ, rất hiển nhiên ông ta chính là người vừa rồi được Long Vương gọi là "Quân Thiên Tượng" .
Ngoại trừ hai người ra, trong sân không còn ai khác.
"Lão già, hình như ông có khách đến." Quân Thiên Tượng chuẩn bị hạ cờ thì hơi dừng lại, sau đó thu cờ. Ông ta thả quân cờ lại vào hộp, nói: "Ván cờ hôm nay đến đây thôi, đợi hôm khác chơi tiếp."
Long Vương cười nói: "Quân Thiên Tượng xem quân cờ như mạng, ông thua tôi hơn nửa đời người, ván cờ này ông sắp thắng rồi mà bỏ qua như vậy sao?"
Khuôn mặt già nua của Quân Thiên Tượng lộ vẻ giận dữ, nói: "Có câu làm người không vạch khuyết điểm, ông còn nói nữa ông đây sẽ giận đấy! Còn ván cờ này cũng không phải bỏ qua mà là cứ để đó, chờ sức khoẻ ông tốt lên rồi chơi lần nữa. Thắng ông một lần sao mà đủ, ông phải sống tốt cho tôi đấy, tôi còn muốn thắng ông thêm mấy lần."
Nói xong, Quân Thiên Tượng lập tức đứng dậy rời đi, không dám nhìn Long Vương nữa. Chỉ là khi ông ta quay lưng về phía Long Vương, hốc mắt đã hơi ướt.
Lúc ông ta đi ngang qua người Đường Tuấn thì bước chân chậm lại, nói: "Đừng làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của Long Vương, không được có ý nghĩ khác, bằng không cho dù anh có là võ giả cực cảnh thì tôi cũng có biện pháp giết chết anh."