Vừa nghe điện thoại, anh đã nghe được giọng nói hốt hoảng của Mộ Dung Lan vang lên: “Đường Tuấn, anh đang ở đâu thế?”
“Em sắp phải đi rồi.” Mộ Dung Lan nói tiếp.
“Gì cơ? Em phải đi rồi?” Đường Tuấn nghe thấy vậy, trong nháy mắt anh như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ mất mười mấy giây. Sau khi hoàn hồn lại, anh mới nhanh chóng nói: “Em đang ở đâu? Bây giờ, anh đi tìm em.”
“Em ở ân bay.” Mộ Dung Lan nói.
“Đợi anh nhé.” Nói xong câu này, Đường Tuấn cúp luôn điện thoại.
Nhà của Thẩm Dũng cách sân bay không xa, nửa giờ sau, Đường Tuấn đã lái xe đến sân bay. Từ xa, anh thấy Mộ Dung Lan và Mộ Dung Hà anh trai của cô ấy đang đợi ở phòng chờ máy bay.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đường Tuấn bước vào phòng chờ, anh hỏi. Mấy ngày nay, thỉnh thoảng anh có đến tìm Mộ Dung Lan, nhưng anh chưa từng nghe cô ấy nói về việc rời đi.
Mộ Dung Lan nhìn Mộ Dung Hà, Mộ Dung Hà oán hận trừng mắt nhìn Đường Tuấn, nhưng vẫn tạm thời tránh đi.
“Ông nội em đột nhiên ốm nặng, em cũng vừa mới nhận được tin. Trong nhà bảo tôi mau chóng trở về, họ còn nói nếu không sẽ không gặp được mặt ông cụ lần cuối.” Mộ Dung Lan đau lòng nói. Người trong nhà ép cô ấy gả cho cậu ấm Nhan Minh, chỉ có ông nội của cô ấy vẫn nói vài lời vì cô, nhưng bây giờ ngay cả ông nội cũng ốm nặng rồi. Cô ấy cảm thấy vô cùng bơ vơ.
Đường Tuấn thở dài, ôm Mộ Dung Lan vào trong ngực, anh vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô, anh nói: “Đừng lo, ông nội em nhất định sẽ không sao đâu.” Anh đã từng nghe Mộ Dung Lan nhắc đến ông nội ở nhà, anh biết ông cụ là một trong số ít người nghĩ cho Mộ Dung Lan.
Đột nhiên xa cách, hai người cảm thấy có ngàn lời muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Hai người ôm nhau, giống như không bằng lòng khi nghĩ về cuộc ly biệt sắp tới. Mãi cho đến khi có một giọng nói bất hoà vang lên sau lưng họ: “Này, ôm đủ chưa vậy? Mộ Dung Lan, chúng ta phải lên máy bay rồi.”
Mộ Dung Hà nhìn Đường Tuấn, ánh mặt u ám thù hằn. Mấy ngày nay anh ta ở lại thành phố Vinh, anh ta đặc biệt điều tra Đường Tuấn thông qua mạng lưới quan hệ rộng lớn của nhà họ Mộ Dung.
Kết quả điều tra khiến cho anh ta có chút kinh ngạc, vốn dĩ anh ta còn cho rằng Đường Tuấn cùng lắm là có chút xuất thân hoặc là cậu ấm ngu ngốc chỉ biết ăn trên ngồi trốc. Không ngờ Đường Tuấn lại là người cung cấp hai loại thuốc mới cho tập đoàn Nam Nhật, hơn nữa ngay cả quỷ y Lâm Trung Hiệp cũng đã công nhận y thuật của anh. Điều khiến anh ta sợ hãi hơn là, Đường Tuấn còn là một cao thủ nội công. Đây mới là chỗ khiến anh ta kiêng dè.
Nghĩ đến cảnh trong bệnh viện đa khoa ngày đó, anh ta bị Đường Tuấn nhấc lên như con gà rồi ném ra khỏi phòng làm việc, Mộ Dung Hà nghiến răng căm hận. Nhưng anh ta cũng biết bản thân không phải là đối thủ của Đường Tuấn, lần này ra ngoài anh ta lại không mang theo vệ sĩ cao lớn nên cũng không tuỳ tiện ra tay tìm phiền phức với Đường Tuấn.
“Ôm chặt như vậy thì có tác dụng gì? Em tôi trở về sẽ gả cho Nhan Minh ngay. Tên nhóc họ Đường, tôi khuyên cậu mau sớm cắt đứt cái ý nghĩ vô ích đó đi.” Mộ Dung Hà chế nhạo: “Dựa vào chút thành tựu nho nhỏ đó của cậu cũng chỉ có thể khoe mẽ ở cái nơi nhỏ bé như thế này thôi, trong mắt nhà họ Mộ Dung và nhà họ Nhan, cậu chẳng là cái thá gì cả.”
Đường Tuấn cau mày, nói: “Anh vẫn muốn bị tôi ném ra ngoài lần nữa sao?”
“Cậu!” Sắc mặt Mộ Dung Hà xám xịt, nhưng anh ta thật sự không dám nói thêm nữa. Nếu lại bị ném ở nơi công cộng như ở sân bay lần nữa, vậy thì cậu cả nhà Mộ Dung như anh ta sẽ thật sự mất hết thể diện.