Vừa nghĩ đến chuyện này, ông ta chưa kịp hành động thì đã thấy bóng người trước mắt lóe lên.
"Kẻ như ông cũng xứng nói này nói nọ về tôi?" Giọng nói lạnh tanh của Đường Tuấn vang lên bên tai Trương Tín Triết.
Bốp bốp.
Mặt Trương Tín Triết bị tát hai cái thật mạnh. Khi ông ta hoàn hồn thì phát hiện mình đang bị Đường Tuấn nắm cổ như tóm lấy một con gà con.
"Đường Tuấn, cậu." Lửa giận trong mắt Trương Tín Triết bùng cháy như muốn phun ra. Ông ta là chưởng giáo chân nhân của núi Yên Tử, là vị thần tiên sống trong mắt người bình thường, đã bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã như hôm nay.
"Đường Tuấn, cậu muốn làm gì? Còn không buông anh ta xuống, hiện giờ giới tu luyện Việt Nam không thể tổn thất thêm bất kỳ cao thủ nào nữa.” Long Vương quát Đường Tuấn: "Nếu cậu đã ngưng luyện thành công Nguyên Đan thì chuyện này coi như bỏ qua, tôi cũng sẽ không đối phó với cậu nữa."
"Ha ha ha." Đường Tuấn cười nói: "Các người coi bản thân là ai? Vừa rồi tôi cần độ kiếp thì các người muốn giết chết tôi, hiện tại còn lên giọng nói với tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Long Vương, ông là kẻ ngu si đó à?”
"Đường Tuấn, cậu." Long Vương ngẩn ra. Cậu ta nói đúng, bất kỳ một người trải qua chuyện vừa rồi đều không đồng ý cách hòa giải như vậy.
"Trương Tín Triết, ông năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, ông tưởng tôi không dám giết người sao? Ông trốn ở trên núi thì tôi còn không làm gì được ông, nhưng ông cứ hết lần này tới lần khác muốn tới giết tôi. Hừ.” Đường Tuấn lạnh lùng nhìn Trương Tín Triết.
"Đường Tuấn, cậu thả tôi ra đi. Tôi cam đoan núi Yên Tử sẽ không bao giờ đối địch với cậu nữa.” Trương Tín Triết cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ.
"Muộn rồi." Đường Tuấn cười lạnh.
Rắc.
Đường Tuấn dùng sức, vị đại thiên sư không ai bì nổi này đã bị bóp chết.
"Còn lại hai người các ông đấy." Đường Tuấn ném thi thể Trương Tín Triết lên núi Dũng Quyết, sau đó quay lại nói với Long Vương và Phương Thì Tích.
Phương Tích Tích nói: "Đường Tuấn, cậu đừng ép tôi, cậu đã kết thành Nguyên Đan, nhưng trên đời này không chỉ có một mình cậu đạt tới cảnh giới Nguyên Đan. Nguyên Đan cấp thấp màu xám chưa phải là kẻ đứng đầu không ai có thể quật ngã.”
Ông ta lại dùng ngữ khí của kẻ bề trên để nói với Đường Tuấn: "Như vậy đi, chuyện hôm nay chúng ta xóa bỏ, tôi nợ cậu một lần. Không ngại nói cho cậu biết, sư phụ của tôi cũng là một tu luyện giả thuộc cảnh giới Nguyên Đan, hơn nữa ông ấy còn ngưng luyện được Nguyên Đan màu bạc. Tương lai tôi bước vào Nguyên Đan cơ hồ là chuyện chắc chắn trăm phần trăm. Bây giờ anh có được một lời hứa của tôi chắc chắn là khoản đầu tư lời nhất.”
"Cảnh giới Nguyên Đan." Sắc mặt Đường Tuấn khẽ biến, anh không ngờ sư phụ của Phương Thì Tích lại là một vị tu luyện giả cảnh giới Nguyên Đan.
Long Vương đột nhiên biến sắc.
Phương Thì Tích thấy rõ biển cảm trên khuôn mặt của cả hai người, ông ta ngạo nghễ nói: "Làm gì có cái gọi là Thiên niên đệ nhất tiên, sư phụ tôi đã bước vào Nguyên Đan từ lâu rồi. Chỉ là loại như mấy người chưa được tiếp xúc mà thôi. Đường Tuấn, cậu suy nghĩ thế nào rồi?”
Đường Tuấn bỗng nhiên cười nói: "Phương Thì Tích, ông nói những lời này với tôi, chẳng qua là muốn kéo dài thời gian để có thể sử dụng kiếm phù trong tay ông, ông cho rằng tôi không biết sao?"