Ba người Đường Tuấn, Trình Vân Thiên và Trình Dương đi tới chân núi Thượng Vân, liếc mắt nhìn thấy dòng xe cộ trên đường lớn vòng quanh núi như một con rồng quấn quanh núi Thượng Vân, nhìn ra không có chiếc xe nào thấp hơn một tỷ, xe sang trọng quả thật là như mưa! Nhưng mà trong số đó phần lớn mọi người cũng chỉ đến góp náo nhiệt, có thể tham gia vào bữa tiệc nhà họ Hoàng Phủ, ít nhất cũng phải là cậu ấm có gia thế như Trình Dương.
Hầu hết mọi người đều dừng xe ở dưới chân núi, đi bộ lên núi.
Nửa giờ sau, ba người Đường Tuấn cuối cùng cũng đi lên tới khu biệt thự trên đỉnh núi.
Ở bên ngoài biệt thự, một cậu ấm dáng dấp vô cùng tuấn tú đang nghênh đón khách quý. Vị cậu ấm mặc âu phục, trên mặt vui vẻ, hai đầu lông mày lại có một chút giống với Hoàng Phủ Ngọc. Chỉ là Hoàng Phủ Ngọc khi thế hơn, mà cậu ấm trước mặt thì lại có khí chất ảm đạm hơn.
“Anh ta là Hoàng Phủ Ngạo, là thế hệ trẻ trong nhà họ Hoàng Phủ, ngoại trừ Hoàng Phủ Ngọc ra, thì anh ta xuất sắc nhất.” Trình Vân Thiên thấp giọng giới thiệu.
Đường Tuấn khẽ gật đầu. Toàn bộ nhà họ Hoàng Phủ đều không nằm trong mắt anh, nói chi là Hoàng Phủ Ngạo.
Trình Dương đưa thiệp mời ra, Hoàng Phủ Ngạo nhìn hai người Đường Tuấn và Trình Vân Thiên nhiều hơn một chút, nhưng không nói thêm gì.
Sau khi ba người tiến vào bên trong sảnh, Hoàng Phủ Ngạo lúc này mới gọi một người hầu lại hỏi: “Phạm Trùng và người nhà họ Mộc đã tới chưa?”
Người hầu trả lời: “Bảo vệ dưới núi vừa mới gọi điện thoại đến, nói cậu chủ Phạm và cậu chủ Mộc đã tới rồi, vừa mới tới chân núi, đang trên đường đi lên núi.”
Hoàng Phủ Ngạo nhẹ gật đầu, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh, tử lẩm bẩm: “Hoàng Phủ Ngọc, cô nên ngoan ngoãn gả vào nhà họ Phạm đi. Nhà họ Hoàng Phủ tôi không cần đến bàn tay của phụ nữ!”
Đi vào bên trong sảnh, Đường Tuấn thấy ông cụ Hoàng Phủ và Hoàng Phủ Ngọc đang ngồi tại vị trí cao nhất trong sảnh.
Ông cụ Hoàng Phủ năm nay đã tám mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, mặc trên người một bộ quần áo Đường Trang màu trắng bạc, trên mặt hiện đầy nếp nhăn như vỏ cây già. Nhưng tinh thần đầu óc của ông ta lại hết sức minh mẫn, dòng suy nghĩ khi nói chuyện với người khác rất rõ ràng, giống như là ông già vẫn đang còn tung hoành thương trường.
Mà Hoàng Phủ Ngọc thì đứng bên cạnh ông ta, thỉnh thoảng nói lên vài câu. Hôm nay cô ta mặc một bộ váy dài màu đỏ nhạt, tóc rủ xuống trên vai, cột tóc bằng một dây cột tóc màu hồng. Mặc có không ít các cô gái quyến rũ duyên dáng ở đây, nhưng ở trước mặt cô, trong nháy mắt tất cả đều mất đi nhan sắc, trở thành phông nền.
“Ông nội Hoàng Phủ.” Đường Tuấn đi đến trước mặt ông cụ Hoàng Phủ, cung kinh vui vẻ nói.
Ông cụ Hoàng Phủ nhìn Đường Tuấn, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng suốt, nói: “Đường Tuấn, là nhà họ Hoàng Phủ tôi có lỗi với nhà họ Đường cậu.”
Đường Tuấn lắc đầu nói: “Không có gì. Hôm nay tôi đến, chính là muốn hủy bỏ hôn ước mà hai nhà đã quyết định năm đó.”
Ông cụ Hoàng Phủ nói: “Cậu muốn hủy thật sao? Chỉ cần cậu cưới Phủ Ngọc, mười năm sau, nói không chừng cậu sẽ là nhà giàu nhất Việt Nam.”
Đường Tuấn vẫn lắc đầu, nói: “Tôi đã quyết định rồi.”