Khi nói, Hạ Nam Phi cầm một thanh kiếm trong tay.
Đoan Mộc Nhuệ bị Hạ Nam Phi mắng, trong lòng vẫn là có chút không vui. Nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Hạ Nam Phi, vẻ mặt anh ta đột nhiên thay đổi, thất thanh: "Anh ta lại dùng kiếm rồi."
Bạch Lương khẽ cau mày nói: "Đại Diệt Tuyệt Thủ Ấn của Hạ Nam Phi rất mạnh, nhưng tôi chưa từng nghe nói qua kiếm pháp của anh ta. Đoan Mộc Nhuệ, anh được thế hệ trẻ của thành phố Bạch Phong công nhận là cao thủ kiếm thuật số một. Hạ Nam Phi dùng kiếm, chưa đến mức khiến anh kinh ngạc như thế."
Đoan Mộc Nhuệ lắc đầu, thở dài nói: "Đó là trước đây."
Anh ta lộ ra một nụ cười chua chát: "Chỉ một năm trước, tôi đã từng thi kiếm thuật với Hạ Nam Phi."
Bạch Lương cân nhắc một hồi, mới nói: "Một năm trước, Hạ Nam Phi còn ở Hóa Thần Cảnh sơ kỳ. Chẳng lẽ anh đã thua rồi?"
Đoan Mộc Nhuệ cười khổ nói: "Không chỉ là thua, tôi còn thua một trận thảm hại. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tu vi kiếm đạo của Hạ Nam Phi lại kinh khủng như vậy, thậm chí còn không có sức để chống trả, từ đầu đến cuối đều bị kiếm thế của anh ta chèn ép áp đảo."
Anh ta nhìn Hạ Nam Phi trên sân, lắc đầu nói: "Không cần phải xem nữa. Hạ Nam Phi đã dùng kiếm, trận chiến cũng sắp kết thúc rồi."
Bạch Lương và Nhiêu Kỳ La im lặng một lúc. Những lời này nếu là do người khác nói ra, bọn họ sẽ không cảm thấy gì, nhưng là Đoan Mộc Nhuệ, người được bọn họ công nhận là thiên tài số một về kiếm thuật đã chính miệng nói những lời này.
Trong lúc mấy người đang bàn tán, Hạ Nam Phi đã rút kiếm ra khỏi vỏ.
Lấy Hạ Nam Phi làm trung tâm, một luồng khí tức vô cùng mãnh liệt tỏa ra, phạm vi lan ra mười cây số!
Bạch Lương và Nhiêu Kỳ La thất thanh: "Lĩnh vực Kiếm Đạo!"
Đoan Mộc Nhuệ cười khổ nói: "Đúng vậy. Hạ Nam Phi đã lĩnh ngộ Lĩnh vực Kiếm Đạo rồi. Về lĩnh vực này, anh ta gần như là bất khả chiến bại."
Bạch Lương và Nhiêu Kỳ La nhìn Đoan Mộc Nhuệ nói: "Anh bại cũng không uổng."
Hai người đều không khỏi cười khổ nói: "Tôi vốn là muốn cùng Hạ Nam Phi tranh giành cổ động này. Xem ra, cho dù ba người chúng ta liên thủ, chúng ta cũng không phải là đối thủ của anh ta."
Đường Tuấn khẽ nhướng mày, trong không gian chung quanh, những luồng khí tức hung hãn kia tiếp tục áp chế anh.
Đột nhiên, Đường Tuấn lại mỉm cười.
Trong mắt đám người Bạch Lương, lĩnh vực Kiếm Đạo của Hạ Nam Phi rất lợi hại, nhưng trong mắt Đường Tuấn, nó chỉ ở mức trung bình. Bởi vì Hàn Bảo Long chính là kiếm linh thể, cậu ấy đã lĩnh ngộ được lĩnh vực Kiếm Đạo từ rất sớm. Là thầy của Hàn Bảo Long, đương nhiên từ lâu Đường Tuấn cảm nhận được uy lực của lĩnh vực Kiếm Đạo.
So với Hàn Bảo Long, lĩnh vực Kiếm Đạo của Hạ Nam Phi có mạnh hơn, nhưng nó thiếu rất nhiều ở độ thuần túy của sức mạnh, dẫn đến nhiều sai sót. Tất nhiên, đám người Bạch Lương không thể nhìn ra một lỗ hổng như vậy. Nhưng trong mắt Đường Tuấn, nó lại hiện ra rất rõ ràng, anh có ít nhất trăm cách phá được lĩnh vực Kiếm Đạo.
Hạ Nam Phi mỉm cười vô cùng đắc ý, anh ta búng ngón tay của mình lên thanh kiếm và nói: "Sợ ra bây giờ anh muốn cử động cũng không thể cử động được nữa. Ha ha ha, trong lĩnh vực Kiếm Đạo của tôi, tôi chính là thần linh, có thể nghiền nát anh bất cứ lúc nào."