"Ồ. Băng Tuyết Quốc Độ ở đâu?” Đường Tuấn búng ngón tay hỏi.
Thẩm Minh Hoa lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết. Băng Tuyết Quốc Độ tồn tại còn lâu hơn lịch sử của Hàn Cung. Sư tổ đời đầu tiên của Hàn Cung tạo dựng Hàn Cung ở chỗ này, lập tức đem Băng Tuyết Quốc Độ định làm cấm địa bậc nhất Hàn Cung, một ít học sinh phạm sai lầm lớn đều sẽ bị lưu đày bên trong chờ chết. Vị trí của Băng Tuyết Quốc Độ là một trong những bí mật lớn nhất của Hàn Cung, chỉ có các đời cung chủ mới biết.”
Đường Tuấn nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Theo lời Thẩm Minh Hoa nói, Băng Tuyết Quốc Độ là nơi giam giữ một ít tội nhân và kẻ thù, là nơi lưu đày trấn áp. Đường Lệ cùng Hàn Cung không oán không hận, cư nhiên vô duyên vô cớ phải chịu sự đối xử như thế này. Đường Tuấn có thể tưởng tượng được, Băng Tuyết Quốc Độ tuyệt đối không đơn giản như Thẩm Minh Hoa nói, khẳng định nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, bằng không cũng sẽ không phải là cấm địa bậc nhất của Hàn Cung.
"Dám đối đãi với em gái tôi như vậy, xem tôi làm sao làm loạn Hàn Cung các người." Sát khí trong mắt Đường Tuấn tràn ra, hận không thể lập tức nổi giận giết người.
"Đường Tuấn, anh đừng làm bậy. Anh cũng không muốn nhìn thấy em gái anh vĩnh viễn bị vây khốn ở Băng Tuyết Quốc Độ đi." Một câu nói của Thẩm Minh Hoa nhắc nhở Đường Tuấn.
Lúc này Đường Tuấn mới khắc chế sát ý của mình.
"Đợi qua hai ngày, Ngọc Nhu cùng Tôn Như Ngọc đại hôn. Đến lúc đó sư tôn của tôi cùng các trưởng lão Hàn Cung đều sẽ xuất hiện, tôi sẽ thỉnh cầu sư tôn thả Đường Lệ." Vẻ mặt Thẩm Minh Hoa hòa hoãn nói.
"Ngọc Nhu và Tôn Như Ngọc đại hôn." Trong mắt Đường Tuấn như lóe ra mũi nhọn lạnh lùng. Trong một ngày ngắn ngủi, cái tên Tôn Như Ngọc anh đã nghe không biết bao nhiêu lần.
"Mẹ của Ngọc Nhu đâu? Bà ấy mang Ngọc Nhu về không phải là vì muốn bồi dưỡng cô ấy làm người thừa kế Hàn Cung sao? Sao cô không ngăn cản chuyện này?" Trong giọng nói Đường Tuấn mang theo chút lãnh ý.
Ngay từ khi rời khỏi thành phố, Đường Tuấn đã có địch ý với mẹ Thẩm Ngọc Nhu. Lúc ấy, sau khi mẹ Thẩm Ngọc Nhu mang cô đi, còn muốn lợi dụng Băng Phách Hàn Châm giết chết Đường Tuấn.
Có thể nói, từ đó về sau hai người kết oán.
"Tôi không có mẹ." Thẩm Ngọc Nhu bỗng nhiên cắn môi nói.
"Lâm phó cung chủ bà ta, ai." Thẩm Minh Hoa thở dài, nói: "Tôn Như Ngọc hứa hẹn với Lâm phó cung chủ rằng chỉ cần bà ta đồng ý gả Ngọc Nhu cho anh ta, sẽ cho Lâm phó cung chủ một quả Tiên Hàn. Quả Tiên Hàn là thần dược tu luyện đạo pháp Cực Hàn, chỉ dựa vào một quả Tiên Hàn, Lâm phó cung chủ thậm chí có thể bước một chân vào Cảnh giới Bán Nguyên Đan. Đến lúc đó có thể có thêm trăm năm thọ nguyên.”
"Quả Tiên Hàn? Cảnh giới Bán Nguyên Đan? Trăm năm thọ nguyên? Điều này quan trọng hơn cuộc sống của con gái bà ta sao?” Đường Tuấn hỏi.
“Tôn Như Ngọc đáp ứng Lâm phó cung chủ, chỉ lấy Huyền Hàn chi khí trong cơ thể Ngọc Nhu, sẽ không tổn thương tính mạng của cô ấy." Thẩm Minh Hoa thần sắc ảm đạm nói.
"Loại lời quỷ quái này, cô ấy cũng tin sao? Cô ấy có phải là một kẻ ngốc không vậy?" Đường Tuấn nhịn không được mắng.