Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn - Huyền Thoại Thánh Y (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù toàn bộ tu vi ở đây, thì chiến đấu của Thần Quân người bình thường cũng không thể nhìn trộm.  

 

Lúc này trên chiến trường đã tụ tập rất nhiều người, thiên kiêu của Vạn Tiên hội, tướng lĩnh do Hứa Vô Sơn cầm đầu, còn có đội ngũ bác sĩ do Diệp Phạm dẫn đầu.  

 

Trên chiến trường này, bác sĩ là một nhân viên không thể thiếu.  

 

Chỉ là lúc này ở bên cạnh Diệp Phạm, dĩ nhiên còn có một người nữa.  

 

Người này thoạt nhìn có chút già, thân hình thoáng gầy, ông ta chống một cái gậy, nhưng trong ánh mắt tất cả bác sĩ bao gồm cả Diệp Phạm nhìn về phía ông đều mang theo vẻ cung kính.  

 

"Đó là Vạn Hành Vân, một trong ngũ đại thần y sư của Trung Ương Ngân Hà."  

 

Mộ Thanh theo tầm mắt Đường Tuấn nhìn qua, nhẹ giọng giải thích: "Hai ngày trước ông ta đã đi tới táng tinh cổ địa, lúc ấy anh Dược bận rộn tu hành, tôi cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, nên không có nói cho anh biết.”  

 

Ngũ đại thần y sư, đối với bất kỳ vị bác sĩ nào mà nói đều tương đương với sự tồn tại của Thần Minh.  

 

Ngay cả trong ánh mắt Mộ Thanh khi nhìn về phía Vạn Hành Vân cũng mang theo sự kính nể.  

 

Đường Tuấn khẽ gật đầu, đối với việc Vạn Hành Vân xuất hiện ở chỗ này anh cũng không để ở trong lòng.  

 

Bây giờ anh nghiên cứu hai loại y thuật mặc dù đều có thể nói là nghịch thiên, nhưng trong tay mỗi thần bác sĩ cũng nắm giữ một hai loại y thuật có thể nói là nghịch thiên.  

 

Đối với Đường Tuấn mà nói, bọn họ là những tiền bối đi trước trong lĩnh vực y đạo.  

 

Đang lúc Đường Tuấn chuẩn bị thu hồi tầm mắt, thì Vạn Hành Vân bỗng nhiên nghiêng người, ông ta nhìn về phía anh.  

 

Tuy rằng trên gương mặt già nua không có bất kỳ biểu cảm nào toát ra, nhưng Đường Tuấn vẫn cảm thấy một tia lãnh ý từ ánh mắt ông ta.  

 

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau đã tách ra.  

 

Phía trước, Diệp Phạm thấp giọng nói với Vạn Hành Vân: "Bác sĩ Vạn, anh ta chính là bác sĩ thiên tài mà tôi nói.”  

 

Vạn Hành Vân cười nhạt một tiếng, nói: "Quả thật không sai, đáng tiếc bây giờ bên trong cơ thể có Hư Không Đại Thủ Ấn của Minh Thần Quân, qua một khoảng thời gian nữa chỉ sợ chính là một thi thể chết trong Thiên Ngục.”  

 

Đối với việc Vạn Hành Vân liếc mắt một cái đã nhìn ra thương thế trong cơ thể Đường Tuấn, Diệp Phạm cũng không có một chút kinh ngạc, làm thần bác sĩ, vốn là có loại tuệ nhãn này.  

 

Diệp Phạm trầm ngâm một lát, cung kính nói: "Bác sĩ Vạn, ông có thể giúp đỡ hay không, cầu tình với Minh Thần Quân, tôi thật sự không đành lòng nhìn thấy một tuấn kiệt tương lai có khả năng trở thành thần bác sĩ cứ như vậy chết trẻ.”  

 

Vạn Hành Vân nghe vậy, khóe miệng tràn ra một nụ cười, nói: "Diệp Phạm, cậu đúng là để ý tới anh ta.  

 

Bây giờ anh ta nắm giữ hai loại y thuật nghịch thiên, thiên phú trên y đạo quả thực là vô song, nhưng muốn thành thần bác sĩ cũng không đơn giản như vậy.  

 

Ít nhất bây giờ tôi không thấy một chút hy vọng trên anh ta.”  

 

Thần bác sĩ, không chỉ phải nắm giữ y thuật nghịch thiên, mà còn là một vị Thần Quân có thực lực rất mạnh.  

 

Mà Đường Tuấn lại sắp chết, muốn thiên phú lại yêu nghiệt, thì có thể làm gì?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK