Đường Tuấn lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
Âu Dương Mạnh tựa hồ nghĩ tới điều gì, nói: “Gần đây cậu Đường phải cẩn thận một chút.”
“Sao vậy?” Đường Tuấn nói.
Vẻ mặt của Âu Dương Mạnh trở nên nghiêm nghị, nói: “Tin tức quãng thời gian trước cậu Đường ở thành cổ Bắc Ninh so tài đã bị người truyền ra ngoài. Hiện tại, phải có hơn phân nửa người trong giới võ thuật đều nghe nói chuyện của cậu. Thậm chí có người đích thân lên tận Phái Bát Quái để hỏi Đinh Mạnh Phúc, tiếc rằng sau khi trở về, Đinh Mạnh đã đóng cửa không ra ngoài, nghiên cứu võ thuật.”
“Vậy thì sao?” Đường Tuấn khó hiểu nói.
Âu Dương Mạnh nói: “Cậu Đường , thiên phú của cậu khiến người đời vô cùng khiếp sợ. Một cao thủ tông ở độ tuổi chưa đến ba mươi, chuyện này đặt ở những thế gia võ thuật đứng đầu và môn phái đều cực kỳ hiếm thấy. Trên đời này xưa nay không thiếu người muốn một lần thành danh, có ít người đã đánh tiếng, muốn khiêu chiến với cao thủ tông sư trẻ tuổi là cậu. Thậm chí, có người nói cậu là cao thủ tông sư yếu nhất giới võ thuật hiện nay.”
Nói xong lời cuối cùng, Âu Dương Mạnh lặng lẽ liếc nhìn Đường Tuấn, muốn từ sau trên mặt nhìn ra một chút biểu tình. Đáng tiếc khiến hắn thất vọng, trong lòng của Đường Tuấn còn bình tĩnh hơn hắn nghĩ.
“Cao thủ tông sư yếu nhất.” Đường Tuấn thì thào đọc kỹ mấy chữ này.
Âu Dương Mạnh nói: “Đây chỉ là có người đang theo hùa, cậu Đường không cần để ý.” Nếu như Đường Tuấn coi như cao thủ tông sư yếu nhất, như vậy Đinh Mạnh Phúc và Thành Chiến bị anh đánh bại coi là cái gì?
“Tôi đã biết.” Đường Tuấn cười cười, không để những chuyện này trong lòng. Nếu như thật có người coi anh thành bậc thang một lần thành danh, như vậy nhất định thất vọng.
Khi Đường Tuấn cơm tối với người nhà họ Âu Dương, thì đã tám giờ tối. Ninh Đình Trung ở lại nhà họ Âu Dương nghỉ ngơi, mà Đường Tuấn thì tìm Âu Dương Hồng Phượng mượn chiếc xe, chạy tới khu phía tây của Hạ Long.
Hơn nửa tiếng đồng hồ, xe dừng trong một con ngõ. Đường Tuấn đi tới tiệm bán thuốc ở đường cái đối diện. Từ bên ngoài nhìn, cửa tiệm trang trí cực kỳ lộng lẫy, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nhìn không khác gì các cửa tiệm khác. Nếu không phải nghe bà Độc nói qua, Đường Tuấn hoàn toàn không nghĩ ra căn tiệm thuốc này lại là một cái cứ điểm của bộ tộc người Mèo ở Hạ Long.
“Xem ra thế gia võ thuật và thế lực môn phái đã sớm thâm nhập vào trong các ngành các nghề.” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng. Mặc dù thế gia võ thuật và môn phái vẫn coi việc luyện võ là chính, nhưng bọn họ cũng cần sinh tồn và giao lưu với ngoại giới, vậy nên cần phải có người thay bọn họ quản lý chuyện làm ăn của ngoại giới. Mà những người quản lý buôn bán này, trên cơ bản đều là đệ tử khá là không được coi trọng của môn phái hoặc thế gia.
Leng keng leng keng!
Đường Tuấn đẩy cửa tiệm thuốc ra, chuông lục lạc trên cửa phát ra một trận tiếng vang lanh lảnh. Nhân viên sau tiệm thuốc ngẩng đầu, lễ phép hỏi: “Anh cần gì?”
“Tôi muốn gặp người phụ trách các cô.” Đường Tuấn đi đến trước mặt