"Còn có Phục Ma Ngọc Trụ." Trong mắt Độc Cô Phong Đăng bắn ra một tia tham lam: "Thần khí như vậy mà ông lại để nó lưu lạc ở bên ngoài. Lúc đó ông nên giao nó cho Nghịch Luân. Tên kia chính là một kẻ gây chuyện, Nghịch Luân thay cậu ta xử lý hậu quả như vậy, cậu ta lại không biết mang ơn. Thật đúng là không có mắt."
"Ha ha, mấy năm nay chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, lấy một khối Phục Ma Ngọc Trụ của cậu ta thì tính cái gì. Cậu ta không ngoan ngoãn đưa lên cũng đã là một lỗi lầm lớn. Thần khí như vậy sao cậu ta lại có thể có được." Vẻ mặt Tống Thiên Lăng âm trầm: "Nếu chúng ta có thể lĩnh hội võ học và thuật pháp trong Phục Ma Ngọc Trụ, chắc chắn võ đạo sẽ có thể tiến thêm một bước, thậm chí Bán Nguyên Đan trong truyền thuyết cũng có thể."
Trong lòng Long Vương cười khổ nhưng lại không thể làm gì. Tính tình của Độc Cô Phong Đăng và Tống Thiên Lăng thế nào ông là người rõ ràng nhất, hiện tại ông chỉ hy vọng lỡ như gặp mặt mấy người này, Đường Tuấn có thể hạ thấp tư thái của cậu ta một chút.
Đúng lúc này, Long Vương nhướng mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười tà mị. Thật sự là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Bốn người là Đường Tuấn, Hoa Khải Đức, Hoàng Phủ Ngọc và Phi Nguyệt bước vào dưới sự dẫn dắt của Thanh Liên.
Tiến tới cửa phòng khách, Thanh Liên cố ý lên tiếng nhắc nhở: "Đường Tuấn, Nghịch Luân của ngày hôm nay không còn là Nghịch Luân của ngày xưa, tốt hơn là anh nên thể hiện sự tôn trọng."
"Người không phạm tôi, tôi không phạm người." Lưu lại một câu, Đường Tuấn bước vào phòng khách.
"Cậu chính là Đường Tuấn." Đường Tuấn vừa tiến vào, Độc Cô Phong Đăng đã lập tức xòe lòng bàn tay: "Giao Phục Ma Ngọc Trụ ra đây cho Nghịch Luân, tôi có thể ghi nhớ công lao của cậu. Loại thần khí này cậu không thể bảo vệ được, chỉ có Nghịch Luân chúng tôi mới có thể bảo vệ."
Tống Thiên Lăng dùng một tay vuốt ve thanh đao, trong giọng nói mang theo một tia uy hiếp: "Cậu gây chuyện, tôi và Độc Cô không ở đây, vậy mà cậu lại dám gây rối võ lâm. Nếu tôi biết sớm một chút thì nhất định đã phế cậu. Có điều hiện tại cậu tu luyện thành công, phúc khí trên trời rơi xuống, tôi sẽ không so đo với cậu. Tuy nhiên Phục Ma Ngọc Trụ phải giao cho Nghịch Luân, đó là bồi thường cho Nghịch Luân."
Trong lúc bọn họ nói luyên thuyên định cướp lấy Phục Ma Ngọc Trụ, lại nói anh gây rối chốn võ đạo, chỉ mấy câu đã xóa sổ công lao Đường Tuấn ngăn cản mấy đại thế gia và Vu Môn ở Bắc Giang không còn một mảnh.
Phi Nguyệt có chút khó chịu: "Sao các người có thể nói như vậy? Nếu không có Đường Tuấn, giới võ đạo đã sớm trăm họ lầm than. Uổng cho các người là bậc tiền bối võ đạo mà lại ăn nói hàm hồ."
Tuy rằng cô không thích Đường Tuấn nhưng trái phải vẫn nên rõ ràng.
"Hừ, cô biết cái gì, nếu không phải tên nhóc này gây rối, làm sao những tên cặn bã, đám gia tộc quý tộc kia có thể gây chiến." Tống Thiên Lăng phất tay áo một cái, khuôn mặt mập mạp tươi cười trào phúng: "Nơi này không có chỗ cho các người, cút đi."
Ầm.
Lực đánh thật lớn hướng về phía Phi Nguyệt. Cô chỉ có tu vi tông sư, tuy rằng một chưởng này chỉ do Tống Thiên Lăng tùy ý đánh ra, không đến một phần mười khí lực, nhưng đó vẫn không phải là thứ mà Phi Nguyệt có thể ngăn cản, một chưởng cũng đủ để đánh chết cô. Tống Thiên Lăng vốn là kẻ không hề ra tay lưu tình.
"Tống Thiên Lăng, ông cho là tôi không tồn tại sao?" Hoa Khải Đức thủ thế, dùng một chiêu triệt tiêu chưởng vừa rồi. Ông ấy căm tức nhìn Tống Thiên Lăng trầm giọng nói: "Nhiều tuổi như vậy nhưng tính tình vẫn cáu kỉnh vô lý."