Đợi sau khi Tôn Khanh rời đi, tim mọi người đều nhẹ hẳn ra, giống như vừa thả được một cục đá rất lớn ở trong lòng xuống vậy.
Tôn Khanh nói không sai, Đường Tuấn thắng được chỉ là tạm thời, Dược Y Cốc truyền đời nghìn năm, bên trong rất phong phú, không phải nơi mà họ có thể đối đầu. Y học cổ truyền ở bên ngoài tuy là nhiều hơn so với Dược Y Cốc và Phái Thầm Châm, nhưng lại giống như những sợ dây lẻ tẻ, không thể nối lại với nhau để tạo thành một thế lực hùng mạnh.
Lúc này, Hạ Văn Thanh đột nhiên bước ra từ trong đám người kia, cậu ta hơi cong lưng, vẻ mặt cung kính, cất cao giọng nói: “Xin anh Đường phụ trách quản lý hiệp hội y học cổ truyền.”
Mọi người nghe vậy, lập tức lấy lại tinh thần.
Đường Tuấn có thể đánh bại đệ tử chân truyền của Dược Y Cốc một lần, thì cũng có thể đánh bại Dược Y Cốc lần thứ hai.
Y học cổ truyền ở đây tuy nhiều, đến từ các lưu phái cũng nhiều không đếm xuể, nhưng lại không ai dám nói y thuật của bản thân có thể thắng được Tôn Khanh.
Người có bản lĩnh cao sẽ thắng!
Đạo lý này, cho dù ở bất kỳ lĩnh vực nào cũng đều là chân lý.
Tiếp lời của Hạ Văn Thanh lại có người thứ hai đứng ra, hô lên: “Xin anh Đường phụ trách quản lý hiệp hội y học cổ truyền.”
“Xin anh Đường phụ trách quản lý hiệp hội y học cổ truyền!”
“Xin anh Đường phụ trách quản lý hiệp hội y học cổ truyền!”
Ngay sau đó, từng tiếng từng tiếng thỉnh cầu tựa như sấm rền vang dội, thuỷ triều lên xuống, từng tiếng từng tiếng vang lên không ngừng.
Vẻ mặt của Đường Tuấn hơi thay đổi, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Anh chỉ muốn ra mặt cho Y học cổ truyền, nhưng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ quản lý hiệp hội y học cổ truyền.
Tất cả đều vì Y học cổ truyền, chứ không phải vì đạt được lợi ích cá nhân.
“Đồng ý đi.” Lúc này, giọng nói của Cô Cơ truyền đến ngay bên cạnh anh: “Bây giờ khí thế của anh giống như mặt trời ban trưa, ngoài anh ra, không ai có tư cách quản lhiệp hội y học cổ truyền. Chỉ có anh mới có thể khiến bọn họ tin tưởng, cho bọn họ dũng khí tiếp tục kiên trì.”
Đường Tuấn quay đầu, chỉ thấy bọn người Thẩm Dũng, Diệp Quang, Tiết Thành Dân nhìn anh với ánh mắt trần đầy hy vọng.
Đến cả Vương Tấn Lợi cũng không phản đối.
Tất cả mọi người đều đang đợi anh đồng ý.
Đường Tuấn thở ra một hơi, nhìn từng gương mặt lạ lẫm nhưng khẩn thiết ở trong hội trường, chỉ nói một chữ: “Được!”