Đường Tuấn lập tức nhận Hàn Không Tử và Công Thành Toại làm đầy tớ, mới có thể yên tâm.
Về phần Lã Kiến Trung, ông ta đã sớm nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Dù là thực lực của Hàn Không Tử hay Công Thành Toại cũng đều cường đại hơn ông ta không ít, nhưng hiện tại lại bị Đường Tuấn thu làm nhân vật đầy tớ, thậm chí còn bị hạ loại ấn ký tinh thần, sông chết không thể do mình. Điều này khác hoàn toàn so với trí tưởng tượng của ông ta.
"Mới ngắn ngủi mấy ngày không gặp, thực lực của cậu lại có thể tinh tiến." Khiếp sợ trong lòng Lã Kiến Trung như lật sông đảo hải, thân thể đều run lên.
"Hộ pháp cho tôi." Đường Tuấn nói với Công Thành Toại và Hàn Không Tử.
Đôi mắt của anh híp lại, thoạt nhìn có chút thâm trầm. Vừa rồi anh dùng tinh thần lực tìm kiếm tung tích của Đường Lệ và Thẩm Ngọc Nhu, nhưng chỉ phát hiện Thẩm Ngọc Nhu. Về phần Đường Lệ, tạm thời không có phát hiện. Anh có thể cảm nhận được một số nơi ở Hàn Cung đều che dấu khí tức cường đại, có mấy đạo khí tức không yếu hơn anh bao nhiêu. Cho nên tạm thời Đường Tuấn cũng không dám quá mức phô trương.
"Hàn Cung muốn dùng Tiểu Lệ uy hiếp tôi, chắc Tiểu Lệ tạm thời không có chuyện gì. Tôi đi tìm Ngọc Nhu trước, dường như cô ấy đang bị cầm tù. Hừ, Thẩm Minh Hoa ngươi dám làm như vậy với em gái tôi và Ngọc Nhu, thật sự nghĩ tôi hiền lành sao?" Đường Tuấn đè nén lửa giận trong lòng, ý niệm tinh thần trong đầu đã muốn phát tán ra ngoài. Nếu không phải cố kỵ đến sự an toàn của Đường Lệ, Đường Tuấn đã hiện thân động thủ.
Có Công Thành Toại cùng Hàn Không Tử bảo vệ, anh tạm thời không cần lo lắng an toàn của bản thân. Hai vị tu luyện Cực Cảnh ở Hàn Cung coi như là cường giả.
Thẩm Minh Hoa và Thẩm Ngọc Nhu ở trong phòng.
"Ai nha, đây không phải là Thẩm Đại thánh nữ của chúng ta sao? Cô mà cũng có ngày như thế này sao." Trong phòng còn có hai đệ tử khác của Hàn Cung, ánh mắt một người trong đó châm chọc nhìn Thẩm Minh Hoa, mang theo giọng điệu đùa cợt nói.
Hai học sinh Hàn Cung này tư sắc không tệ, tu vi đều đạt tới Cảnh giới Thần Hải, cảm ngộ thiên địa huyền quan, địa vị ở Hàn Cung cũng không thấp.
"Họa Công, Họa Sắc các cô muốn làm gì?" Thẩm Minh Hoa nhìn hai người, vẻ mặt hơi lạnh. Hai người này coi như là hai vị học sinh kiệt xuất của Hàn Cung, bình thường cũng rất cung kính với Thẩm Minh Hoa, không nghĩ tới sau khi bị Tôn Như Ngọc trấn áp, hai người lập tức bỏ đá xuống giếng với cô.
"Muốn làm gì. Ha ha ha. " Họa Sắc ngữ khí âm u nói: "Một ngày có cô ở Hàn Cung là là từng ấy ngày chúng tôi không trở mình được. Cô nói chúng tôi muốn làm gì?”
Họa Công nói: "Cô có cái gì mạnh hơn chúng tôi, dựa vào đâu cô là Thánh nữ, mà chúng tôi thì không.”
Họa Sắc lấy ra một thanh chủy thủ, trên chủy thủ lóe ra ánh sáng đen nhánh.
"Nếu tôi chém mấy nhát ở trên mặt cô, đến lúc đó không biết cô còn có thể làm Thánh nữ Hàn Cung hay không? Ha ha, tôi đã bôi kịch độc lên thanh chủy thủ này, vết sẹo sẽ không tiêu tan được. Cô có biết chúng tôi đợi ngày này bao lâu rồi không? Trời thấy bọn tôi đáng thương, cô lại dám chống đối Tôn sư huynh, bị anh ấy hung hăng trấn áp. Cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy một cơ hội.”
Họa Sắc lắc lắc chủy thủ trong tay. Tuy rằng cô ta có bộ dạng xinh đẹp nhưng tâm địa lại như rắn rết.
Thẩm Minh Hoa cắn chặt răng, thân thể mềm mại khẽ run rẩy. Dù sao cô cũng là một thiếu nữ, hơn nữa còn rất xinh đẹp, nếu thật sự bị hủy dung, làm sao có thể chịu được.
"Dừng tay." Thẩm Ngọc Nhu nói bên cạnh.