Mục lục
Chiến Thần Thánh Y - Đường Tuấn - Huyền Thoại Thánh Y (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tuy rằng giao tình giữa anh và Lý Quân Thành không sâu đậm nhưng cũng là vì anh mới chết, chí ít cũng không thể để cho Lý Quân Thành bị kẻ khác chà đạp sau khi chết như vậy.  

 

Sự xuất hiện và hành động của Đường Tuấn lập tức dẫn dắt sự chú ý của binh sĩ trong thành và dân chúng gần đó, tất cả đồng loạt nhìn sang về phía anh.  

 

Trên tay đám binh sĩ kia cầm đao kiếm lẫn thương kích bén nhọn, chỉ vào Đường Tuấn rồi nói: "Cậu là ai mà dám đến cướp thi thể!"  

 

Đường Tuấn cười nhạt: "Các người treo ông ta lên còn không phải vì muốn tôi xuất hiện hay sao?"  

 

Đám binh sĩ sửng sốt, chợt có người hô lên: "Cậu là Đường Tuấn! Bây giờ cậu đã là tội phạm quan trọng số một của Thần Quốc, bị tất cả thế gia phát lệnh truy nã đuổi giết vậy mà vẫn dám xuất hiện!"  

 

Dân chúng ở bên cạnh cũng ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn lộ ra sự lạnh lẽo và sát ý.  

 

Không cần nghĩ nhiều, Tam đại thế gia vì muốn bắt cậu ta mà đã treo giải thưởng nhất định rất cao.  

 

Đường Tuấn lại không để ý tới những người này, tu vi của những người này không quá Trung Kỳ của Hợp Thể Cảnh, đến tư cách khiến anh ra tay cũng không có.  

 

Cơ thể anh khẽ động rồi biến mất tại chỗ.  

 

Ở nhà họ Vương, tại đại sảnh nghị sự.  

 

Vẻ mặt của Vương Phàm có chút uể oải, một tay chống cằm, nhìn người của nhà họ Vương phía dưới, trầm giọng nói: "Đã có tung tích của Đường Tuấn chưa?"  

 

Một đám người nhà họ Vương lắc đầu, trong đó bao gồm cả hai cha con Vương Thao và Vương Thần này.  

 

Vết thương của Vương Thao cũng đã hồi phục, nhưng tu vi cả người cũng như nước chảy về biển đông, có lẽ là bởi vì như vậy nên cả người anh ta rậm rạp hơn rất nhiều.  

 

Vương Thao lạnh lùng nói: "Gia chủ, dù sao thì Đường Tuấn cũng không sống nổi nữa, sao chú không đưa đám học sinh của cậu ta cho cháu đi!"  

 

Vương Phàm nhướng mày nói: "Vương Thao, cậu ầm ĩ vậy còn chưa đủ sao?"  

 

Từ lúc Tam gia treo thưởng Đường Tuấn thì Vương Thao lập tức bắt đám người Thác Bạt Tuyết Tình còn đang ở lại Hải Châu, đều đã dùng qua đủ cách thức trừng trị cay nghiệt trên người bọn họ.  

 

Đã có ba người chết dưới sự hành hạ đó rồi.  

 

Nếu như không phải Vương Phàm cảm thấy có chút bất an mà ngăn cản anh ta, sợ rằng mười đứa học sinh của Đường Tuấn sống không tới phân nửa.  

 

Ánh mắt u ám của Vương Thao lộ ra vài phần dữ tợn, nói: "Gia chủ, cháu chỉ muốn hỏi ra cách trị tu vi bị phế, chỉ vậy thôi mà cũng không thể thoả mãn cháu sao?"  

 

Vương Thần cũng nói: "Gia chủ, anh cứ đồng ý cho thằng Thao đi. Dù sao những kẻ đó sớm muộn gì cũng phải chết, còn không bằng để thằng Thao thử một chút."  

 

Sau khi anh ta bắt đám người Thác Bạt Tuyết Tình thì nhanh chóng phát hiện ra tu vi của Canh Đằng đã hồi phục, điều này đã khiến anh ta quá đỗi vui mừng.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK