Lúc này hai người vừa lúc đứng trước một cái sạp hàng. Ông chủ sạp hàng này đang cầm trong tay một cái lục lạc cổ làm bằng đồng thau. Khi cánh tay ông ta hơi lay động thì chiếc lục lạc ngay lập tức phát ra từng trận Phạn âm. Đám người vây xem chỉ cảm thấy tinh thần tức khắc trở nên bình thản, suy nghĩ cũng minh mẫn hơn rất nhiều.
Ông chủ này lớn giọng giới thiệu: “Các vị! Cái lục lạc trong tay tôi đây chính là pháp khí do cao tăng đắc đạo của chùa Bái Đính, mất mấy năm mới chế tạo thành. Để làm ra nó phải hao phí rất nhiều tinh lực. Lục lạc này một khi vang lên, trong lòng mỗi người tự nhiên sẽ an bình, ma quỷ đều phải tránh xa. Nếu treo nó ở trong nhà, có thể mang lại may mắn, gặp dữ hóa lành, xua đuổi vận rủi hay những điều không may mắn, mang lại phúc duyên cho con cháu, là pháp khí trấn trạch trừ tà tốt nhất.”
Ông chủ sạp hàng vừa dứt lời, ngay lập tức những người xung quanh sôi nổi ra giá cạnh tranh. Cuối cùng cái lục lạc này được một người thương gia giàu có mua lại với giá ba trăm năm mươi triệu.
Đường Tuấn thấy thế thì trong lòng thầm lắc đầu. Phật âm trong cái lục lạc này đúng là có hiệu quả trừ tà, nuôi dưỡng tinh thần. Chẳng qua, loại hiệu quả này rất kém cỏi, hơn nữa có số lần sử dụng cũng hạn chế. Chỉ có điều, ở đây đều là người bình thường cho nên không thể phân biệt được rõ ràng mà thôi.
Tào Thanh Vân trông thấy biểu cảm của Đường Tuấn, thì trong lòng khẽ động. Cô ở bên cạnh dẫn đường cho Đường Tuấn đi vào bên trong, vừa đi vừa hỏi: “Ngài Đường cảm thấy cái pháp khí đó như thế nào?”
Đường Tuấn nói: “Chẳng đâu vào đâu cả.”
Ánh mắt Tào Thanh Vân sáng ngời, hỏi lại: “Vậy ngài cảm thấy pháp khí như thế nào mới xem là chấp nhận được?”
Đường Tuấn trầm ngâm một lát rồi nói: “Có tác dụng làm tinh thần sảng khoái, thanh thản, cơ thể khỏe mạnh, chính là pháp khí cơ bản nhất. Lên cao hơn nữa chính là pháp khí có thể mang lại may mắn, tránh điềm xấu, đem đến tài lộc. Còn có một số pháp khí lợi hại hơn, có thể giúp người đeo nó ngăn cản tai nạn, thậm chí có thể chống đỡ được súng đạn.”
“Ngay cả viên đạn cũng có thể đỡ được sao.” Sắc mặt Tào Thanh Vân khẽ thay đổi.
“Đây vẫn còn là pháp khí sao? Phải là áo chống đạn mới đúng. Tôi từng nghe người ta nói qua về Thiên Sư Đạo. Nghe nói trong trong Thiên Sư Đạo, thiên sư lợi hại nhất có thể tạo ra một lá bùa có thể quyết định sống chết, chia ra âm dương. Không biết là có thật hay không?” Tào Thanh Vân có vẻ không chắc chắn lắm, rõ ràng đa phần tin tức đều là tin vỉa hè.
Đường Tuấn gật đầu: “Thiên Sư Đạo đúng là có thể chế tạo ra loại pháp khí này, tuy nhiên cũng chỉ có mấy người thôi.”
Tào Thanh Vân ngạc nhiên nói: “Thuật pháp có thể lại lợi hại như vậy à. Trước đây tôi có nghe người ta nói tới Tô Phi Hùng là đại sư thuật pháp tài giỏi nhất trong giới trẻ Đông Nam Á. Nghe nói anh ta có thể lên trời xuống đất, luyện chế ra con rối có thể thay mình chiến đấu. Lúc đó tôi còn tưởng là giả. Xem ra kiến thức của tôi vẫn còn quá nông cạn rồi.”
Tào Thanh Vân đảo mắt nói: “Thanh Vân cả gan hỏi một chút, ngài Đường có thể luyện chế được loại pháp khí này hay không? Tu vi thuật pháp của ngài và Tô Phi Hùng ai mạnh hơn?”
Đường Tuấn không khỏi có hơi buồn cười. Tô Phi Hùng được xưng là người có thuật pháp đứng đầu trong giới trẻ Đông Nam Á, tu vi thuật pháp đã đến cảnh giới Thông Huyền, tiếp cận với Thần Cảnh. Loại thành tựu này trong mắt người bình thường tất nhiên là rất lợi hại. Nhưng với thực lực Đường Tuấn hiện giờ thì cho dù là thực lực, võ học hay là đạo thuật thì anh đều đã đạt tới cảnh giới Thần Hải Cực Cảnh, thậm chí còn mạnh hơn nữa. Tô Phi Hùng hoàn toàn không có cửa nếu muốn so với anh.
“Anh ta không phải đối thủ của tôi.” Đường Tuấn rất khiêm tốn nói: “Còn về vấn đề luyện chế pháp khí, với tôi mà nói cũng không có gì khó.”