Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi hôn mê, Nhan Nhã Tịnh không nhìn thấy Lưu Thiên Hàn bị thương, nhưng cháy lớn như vậy, ôm cô xông ra ngoài thì cũng không thể nào bình yên vô sự được.

Hơn nữa khi đó ý thức của cô rất mơ hồ, cho dù anh có bị thương rồi thì không chắc cô có thể chú ý đến được.

Mắt phải của cô giật điên cuồng, một dự cảm không tốt nồng dậm siết chặt lấy trái tim của cô.

Cảm giác đó khó chịu đến mức khiến cô hô hấp khó khăn, cô gấp gáp muốm nhìn thấy anh Lưu.

Đối mặt với tầm mắt của Nhan Nhã Tịnh, ánh mắt của vị bác sĩ kia vô thức mà né tránh.

Nghe giọng nói khàn đặc đến đáng sợ của Nhan Nhã Tịnh, bác sĩ nhẹ giọng nói: "Cô Nhan, cô không cần lo lắng, cậu Lưu không sao cả. Chỉ là công ty có chút việc gấp cần anh ấy đến xử lý, anh ấy nói rất nhanh liền sẽ đến thăm cô."

"Cô Nhan, cô đừng nói chuyện nữa, cô hít phải rất nhiều khói đặc, tình trạng của cổ họng không được tốt lắm, cô nghỉ ngơi cho tốt. "

"Tôi phải gặp anh ấy! " Nhan Nhã Tịnh kích động lớn tiếng hét lên.

Nhận ra cảm xúc của mình quá mức kích động, Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn dọa đến bác sĩ, cô nói chậm lại, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ, làm phiền cô cho tôi mượn điện thoại một chút được không? Tôi muốn gọi cho anh hai một cuộc.

"Việc này...

Bác sĩ một mặt do dự, chú ý đến vẻ mặt của cô ấy, loại dự cảm không tốt trong lòng Nhan Nhã Tịnh kia lại càng mạnh mẽ thêm.

Chỉ là mượn điện thoại một lúc thật sự không phải chuyện gì to tát, cô ấy khó xử đến bộ dạng này chỉ có thể nói rõ là anh Lưu hiện giờ không tiện nghe điện thoại.

Anh Lưu nhất định là đã bị thương rồi! Hơn nữa còn bị thương rất nghiêm trọng!

Thậm trí còn bị đe dọa đến tính mạng!

Nhan Nhã Tịnh biết vị bác sĩ này chắc chắn đã được Lưu Thiên Hàn dặn dò gì đó, không để cô đi gặp anh, cô cũng không tiếp tục ép hỏi nữa bởi vì cô biết, cho dù cô có ép hỏi đến cùng thì cũng không hỏi ra được gì.

Cô sẽ tự mình tìm ra anh Lưu.

Cổ họng cô khàn đến thật sự rất khó chịu, Nhan Nhã Tịnh ra sức hít mấy ngụm khí mới tìm lại được giọng nói của chính mình.

Cô tiếp tục dùng giọng nói khàn đặc đến đáng sợ đó hỏi bác sĩ: "Thu Quỳnh thì sao? Thu Quỳnh hiện giờ ra sao rồi? "

"Cô Tô không sao hết, cô ấy giống với cô, trên người không có mấy vết thương, chỉ là hít phải không ít khói nên cổ họng rất khàn, tiếp nhận trị liệu thật tốt thì rất nhanh liền có thể xuất viện.

"Chỉ có điều, vị tiên sinh cứu cô ấy ra thì bị thương khá nghiêm trọng, anh ấy bây giờ vẫn đang ở trong phòng cấp cứu. "

"Chiến Mục Hàng bị thương nghiêm trọng? Vậy anh hai có phải là cũng bị thương rất nghiêm trọng đúng không?"

Vị bác sĩ kia ý thức được mình đã nói lỡ miệng, vô thức che miệng mình lại, cô ấy cười nhạt với Nhan Nhã Tịnh nói: "Cô Nhan, cô nghĩ nhiều rồi, cậu Lưu thật sự không có chuyện gì cả, anh ấy hiện tại đã quay lại công ty xử lý công việc rồi. "

"Cô Nhan, cô cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi sang xem cô Tô ở cách vách sao rồi. " Nói xong lời này, bác sĩ liền bước nhanh chân bước ra ngoài phòng bệnh.

Chiến Mục Hàng bị thương rất nghiêm trọng, hiện giờ vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, mà cô và Tô Thu Quỳnh có thể không bị thương chút nào mà rời khỏi phòng làm việc, lý do lớn nhất chính là bọn họ được bảo vệ ở trong lòng, tất cả nguy hiểm đều bị Lưu Thiên Hàn và Chiến Mục Hàng chắn lại sau lưng.

Nghĩ đến ngọn lửa cháy hừng hực, nghĩ đến khúc gỗ bị lửa nhấn chìm kia, Nhan Nhã Tịnh không dám nghĩ, nếu như khúc gỗ như vậy rơi vào người Lưu Thiên Hàn thì anh sẽ bị thương thành ra như thế nào.

Không được, cô bắt buộc phải gặp được anh Lưu!

Trong gian phòng bệnh này, Nhan Nhã Tịnh một phút cũng không thể ở thêm được nữa, cô rút kim trên mu bàn tay ra liền lảo đảo lao ra khỏi phòng bệnh.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Nhan Nhã Tịnh liền nhìn thấy Tô Thu Quỳnh đang đi về phía mình.

Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Tô Thu Quỳnh lập tức vô cùng kích động, cô ôm chặt lấy Nhan Nhã Tịnh: "Tiểu Tịnh, cậu không sao thật sự là tốt quá rồi!

"

"Thu Quỳnh, cậu sao rồi? Không bị thương ở đâu chứ?"

Tô Thu Quỳnh nhẹ nhàng lắc đầu: "Mình không sao, chỉ có điều Chiến Mục Hàng vì cứu tớ mà bị thương rất nặng. Mình không ngờ rằng người cứu mình khỏi trận hỏa hoạn này lại là anh ta. "

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ rằng Chiến Mục Hàng, người đã từng tổn thương Tô Thu Quỳnh nặng nề như vậy sẽ hết lần này đến lần khác không quản sống chết mà cứu lấy tỉnh mạng của Tô Thu Quỳnh.

Nhưng cho dù anh ta có hy sinh tính mạng vì Tô Thu Quỳnh thì sao chứ?

Đời người có những thứ đã bỏ lỡ rồi thì thật sự không thể nào quay lại được nữa, cho dù Chiến Mục Hàng có vì Tô Thu Quỳnh làm điều gì đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp được những tổn thương mà anh ta đã từng gây ra cho cô.

"Thu Quỳnh, tình trạng của Chiến Mục Hàng giờ ra sao rồi? "

Nhan Nhã Tịnh không hy vọng Chiến Mục Hàng xảy ra chuyện gì, nếu như anh ta vì cứu Tô Thu Quỳnh mà gặp bất trắc thì trong lòng Tô Thu Quỳnh chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi, cô không muốn Chiến Mục Hàng tiếp tục ảnh hưởng đến Tô Thu Quỳnh nữa.

"Tình trạng của anh ta dường như rất không ổn. " Viền mắt Tô Thu Quỳnh không kiềm chế được mà đỏ lên: "Có điều, mình tin là mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi. "Thu Quỳnh, cậu có nhìn thấy anh Lưu không? " Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Tô Thu Quỳnh biết tình trạng của Chiến Mục Hàng thì cũng sẽ biết tình trạng hiện tại của Lưu Thiên Hàn, cô vội vàng hỏi: "Anh Lưu hiện giờ ra sao rồi? Anh ấy có phải cũng bị thương rất nặng không? "

"Mình không nhìn thấy cậu Lưu ở bệnh viện. "

Tô Thu Quỳnh ngừng một chút lại nói tiếp: "Có điều, anh ấy bị thương chắc sẽ còn nặng hơn Chiến Mục Hàng. "

Tô Thu Quỳnh không muốn Nhan Nhã Tịnh lo lắng, nhưng có một số tình huống cô cũng không thể giấu Nhan Nhã Tịnh.

Nếu như cô không nói cho Nhan Nhã Tịnh biết sự tình thì Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ càng nghĩ ngợi lung tung hơn, càng lo lắng hơn, nghĩ vậy cô vẫn là nói cho Nhan Nhã Tịnh biết sự thật: "Tiểu Tịnh, lúc bọn mình ở phòng nghỉ thì có một khúc gỗ rơi xuống từ trên mái nhà. "

"Khúc gỗ đó suýt chút nữa đã rơi trúng người cậu."

"Cuối cũng khúc gỗ đó không có rơi trúng người cậu không phải là vì cậu Lưu ôm cậu tránh khỏi được, mà là khúc gỗ đó đã nện trúng trên người anh ấy. " "Lúc đó có thể là cậu không nhìn thấy nhưng mình lại nhìn thấy rất rõ ràng, chân của anh Lưu trong nháy mắt liền máu thịt be bét. "

"Bị thương nặng như vậy, mình thật sự nghĩ là anh Lưu không đứng lên được nữa, nhưng mình không ngờ rằng ngay giây tiếp theo anh ấy vậy mà lại ôm cậu đứng lên, còn ôm cậu xông ra ngoài biển lửa. "

Lời của Tô Thu Quỳnh, miêu tả một cách nhẹ nhàng nhưng trong tim Nhan Nhã Tịnh lại khơi lên một cơn sóng biển dữ dội.

Khúc gỗ bị lửa bao trùm đó nện trúng trên người anh Lưu.

Khi Chiến Mục Hàng đến được phòng nghỉ thì không có bị thương, nhưng khi ôm Tô Thu Quỳnh xông ra ngoài biển lửa thì cũng bị thương khắp người, chân anh Lưu bị thương nặng như mà anh còn bảo vệ cô xông ra ngoài thì anh sẽ bị thương nhiều đến mức nào chứ!

Nếu như chỉ là bị thương thì vẫn còn tốt, điều cô sợ nhất chính là anh Lưu đã không còn nữa.

Không! Anh Lưu tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!

Hai tay Nhan Nhã Tịnh nắm chặt thành nắm đấm, cô và anh Lưu đã trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy, cuối cùng cũng có thể đến bên nhau một lần nữa, ông trời không thể nhẫn tâm cướp anh Lưu khỏi cô như vậy!

Nhan Nhã Tịnh vừa muốn chạy đi tìm Lưu Thiên Hàn thì cô liền nhìn thấy Lâm Tiêu đang ở cuối hành lang.

Trên mặt của Lâm Tiêu mang vẻ tiều tụy rõ ràng, hiển nhiên là một đêm không ngủ.

Nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, trên mặt anh lập tức bừng sáng, nhưng trong nháy mắt ánh sáng trên mặt anh lại bị một loại cảm xúc giống như là lo lắng lại giống như là áy náy nuốt mất.

Anh nhanh chóng chạy đến ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh: "Thu Quỳnh, em sao rồi? Có bị thương không? "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK