Nó có thể khiến cho mọi người đánh mất bản thân, biến thành dáng vẻ khó ưa nhất, thà hủy hoại bản thân, cũng không để cho đối phương sống tốt!
Nhan Vũ Trúc chính là như vậy, cô ta thà hủy hoại bản thân, cũng phải khiến cho Nhan Nhã Tịnh cảm thấy khó chịu.
Tô Thu Quỳnh cũng chú ý đến hành động của Nhan Vũ Trúc, cô ấy muốn ngăn Nhan Vũ Trúc lại, nhưng khắp người cô ấy thật sự quá đau, cô ấy lảo đảo đứng dậy, cơ thể còn chưa đứng vững đã ngã xuống đất.
Nhan Nhã Tịnh cau mày nhìn con dao trong tay Nhan Vũ Trúc, cô có thể dễ dàng tránh đòn tấn công của Nhan Vũ Trúc, nhưng cô lo lắng, nếu cô tránh thì Nhan Nhã Trúc thẹn quá hóa giận rồi đâm Tô Thu Quỳnh.
Cho nên, cô phải nghĩ cách cướp lấy con dao trong tay Nhan Vũ Trúc.
Nhan Nhã Tịnh nghiêng người, tránh được đòn tấn công của Nhan Vũ Trúc.
Quả nhiên, sau khi Nhan Nhã Tịnh tránh, Nhan Vũ Trúc tức giận lao về phía Tô Thu Quỳnh.
“Thu Quỳnh, cẩn thận!”
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng vươn tay, muốn kéo Nhan Vũ Trúc lại, nhưng Lâm Tiêu còn nhanh hơn cả cô, anh ta giơ súng trong tay lên, bắn thẳng vào mu bàn tay Nhan Vũ Trúc.
“Aaa!”
Nhan Nhã Trúc hét lên một tiếng như giết lợn, một dòng máu đỏ tươi lập tức nhuộm đỏ cả mu bàn tay cô ta, cô ta đau đến mức tay không khống chế được mà run rẩy liên tục, còn con dao trong tay thì rơi xuống trên mặt đất.
“Vũ Trúc!” Quang Khải đau lòng gọi tên Nhan Vũ Trúc, gã ta muốn kiểm tra vết thương của Nhan Vũ Trúc, nhưng bây giờ gã ta đã bị đàn em của Lâm Tiêu quấn lấy khiến gã ta không thể thoát được.
“Tô Thu Quỳnh, cô thế nào rồi?” Lâm Tiêu bước nhanh về phía trước, anh ta ôm chặt Tô Thu Quỳnh vào trong lòng, lo lắng hỏi.
Từ khi Lâm Tiêu tìm Nhan Nhã Tịnh vào ngày hôm đó, gần như ngày nào anh ta cũng đi qua đi lại ở bên ngoài phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh, ngay cả khi Tô Thu Quỳnh đuổi anh ta ra ngoài hết lần này đến lần khác, anh ta vẫn dính ở bên ngoài phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh giống như keo dán vậy.
Hôm nay, sáng sớm anh ta cũng chạy tới để dây dưa với Tô Thu Quỳnh, không ngờ phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh lại vắng tanh.
Anh ta đi hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng không biết Tô Thu Quỳnh đã đi đâu, anh ta gọi điện cho Nhan Nhã Tịnh thì lại không liên lạc được.
Khi đó trong lòng anh ta xuất hiện một linh cảm rất xấu, nhất là khi anh ta thấy vết máu nhỏ bên cạnh giường Tô Thu Quỳnh, anh ta càng chắc chắn rằng Tô Thu Quỳnh đã xảy ra chuyện.
Anh ta điều động tất cả thế lực đàn em của mình, mất rất nhiều công sức, cuối cùng cũng tìm thấy Tô Thu Quỳnh, nhìn thấy Tô Thu Quỳnh bị người treo trên xà nhà, khắp cả người toàn là vết thương, anh ta tức giận đến mức muốn giết người.
Anh ta cũng thật sự bảo đàn em của anh ta… giết người!
“Tôi không sao.” Tô Thu Quỳnh tránh khỏi lồng ngực của Lâm Tiêu, Lâm Tiêu suýt chữa nữa đã cưỡng bức cô ấy hai lần, cô ấy thật sự không có cách nào nảy sinh ấn tượng tốt gì đối với Lâm Tiêu, cho dù, lần này anh ta cứu cô.
Tô Thu Quỳnh đối xử với anh ta lạnh nhạt mà lại xa cách như vậy khiến trong lòng Lâm Tiêu không khỏi có hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến những chuyện vô liêm sỉ mà anh ta làm với Tô Thu Quỳnh, trong lòng anh ta chỉ còn lại sự áy náy.
Anh ta khốn nạn ức hiếp Tô Thu Quỳnh như vậy, Tô Thu Quỳnh không muốn để ý đến anh ta, là do anh ta đáng đời!
“Lâm Tiêu, sao anh lại đến đây?” Nhan Vũ Trúc vẫn còn run rẩy vì đau, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
Có thế nào cô ta cũng không ngờ, Lâm Tiêu lại có thể ở bên Tô Thu Quỳnh, hơn nữa, có vẻ như Lâm Tiêu rất quan tâm Tô Thu Quỳnh.
Nhan Vũ Trúc vốn đã hận, nghĩ đến cô ta vì một vai nữ chính của nhà sản xuất lớn, muốn dùng quy tắc ngầm nên từng chủ động dâng bản thân mình cho Lâm Tiêu lại bị Lâm Tiêu từ chối, trong lòng cô ta càng thêm căm hận.
Không phải cô ta thích Lâm Tiêu, ghen tị với Tô Thu Quỳnh, chỉ là cô ta không chịu được, những người đàn ông đó lại chẳng thèm ngó tới cô ta, thế mà lại xem hai con điếm Nhan Nhã Tịnh Và Tô Thu Quỳnh như bảo bối!
“Nhan Vũ Trúc, mắt cô có bị mù hay không?” Lâm Tiêu chán ghét nhướng mày: “Tôi tới đây, đương nhiên là vì Tô Thu Quỳnh rồi!”
“Lâm Tiêu, đừng nói với tôi, anh thích con điếm Tô Thu Quỳnh này nhé!” Nhan Vũ Trúc khinh thường cười lạnh: “Gu của đạo diễn Lâm đặc biệt thật đấy, chuyên nhặt giày rách mà người khác đã từng chơi rồi!”
“Lâm Tiêu, không phải anh cũng không biết những chuyện vẻ vang kia của Tô Thu Quỳnh đấy chứ? Cô ta đã kết hôn rồi! Đáng tiếc, sau đó lại giết đứa nhỏ trong bụng người ta, bị chính chồng mình tống vào tù!”
“Ha! Một người phụ nữ ác độc đến mức ngay cả chồng mình cũng không thèm, vậy mà đạo diễn Lâm anh xem như bảo bối, Lâm Tiêu, anh thật sự rất đáng thương đấy!”
Chơi giày rách…
Vẻ mặt của Tô Thu Quỳnh hơi khó coi, những lời này của Nhan Vũ Trúc thật sự rất cay nghiệt, mỗi một câu, đều dùng thái độ gay gắt nhất đánh vào trái tim cô ấy.
Cô ấy không nhịn được mà suy nghĩ, lúc trước Lâm Tiêu ức hiếp cô ấy như vậy, ức hiếp cô ấy như gà, hẳn là cũng cảm thấy, cô ấy là một cái giày rách bị người khác chơi qua rồi, vậy nên anh ta muốn làm nhục như thế nào thì làm nhục như thế ấy ư?
Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chật vật khó nói nên lời!
Tô Thu Quỳnh cho rằng, Lâm Tiêu cũng sẽ giống như trước đây, nói mấy câu cay nghiệt với cô ấy, ai ngờ, Lâm Tiêu lập tức cởi giày của một tên đàn em đang nằm dưới đất của Nhan Vũ Trúc, sau đó ném thật mạnh vào mặt của Nhan Vũ Trúc.
“Nhan Vũ Trúc, miệng cô thối quá đấy! Thối hơn cả chiếc giày này nữa!” Lâm Tiêu khinh thường nhìn Nhan Vũ Trúc, đôi mắt màu xanh lam đậm sâu thẳm của người đàn ông ấy lạnh như băng.
Anh ta khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Cô muốn phá hỏng hình tượng Tô Thu Quỳnh ở trong lòng tôi à? Đáng tiếc, đừng nói Tô Thu Quỳnh không làm gì sai, cho dù cô ấy giết người phóng hỏa, thì ở trong lòng Lâm Tiêu tôi, cô ấy cũng là điều quý giá nhất trong lòng tôi!”
Tô Thu Quỳnh luôn xem thường đàn ông đánh phụ nữ, nhưng nhìn Lâm Tiêu lấy chiếc giày thối hoắc ném vào mặt của Nhan Vũ Trúc, trong lòng cô ấy lại vui không tả xiết.
Hơn nữa, trong đầu cô ấy cứ vang vọng những câu nói vừa nãy của Lâm Tiêu.
Anh ta nói, đừng nói Tô Thu Quỳnh không làm gì sai, cho dù cô ấy có giết người phóng hỏa, ở trong lòng Lâm Tiêu tôi, cô ấy cũng là điều quý giá nhất trong lòng tôi.
Lâm Tiêu, vậy mà anh ta lại tin rằng năm đó cô ấy không hề làm sai.
Trong lòng Tô Thu Quỳnh bỗng nhiên dâng lên cảm giác ấm áp đến khó tả, cô ấy cảm thấy rất buồn cười, đây, một người đàn ông bị cô xem như là chuyên gia xâm phạm phụ nữ, lại cho cô ấy một cảm giác ấm áp đáng quý.
Vì sự tin tưởng khó hiểu của Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh phát hiện, bỗng nhiên cô ấy cảm thấy mình không ghét Lâm Tiêu đến vậy.
“Lâm Tiêu, anh!”
Nhan Vũ Trúc suýt chút nữa bị chiếc giày thối hoắc kia ném trúng mặt, cô ta đập chiếc giày trên mặt đất, oán hận trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, hận không thể đâm một lỗ ở trên người anh ta.
Nhan Vũ Trúc tức giận muốn phát điên, nhưng cuối cùng, cô ta lại nở nụ cười, có Lâm Tiêu ở đây, cô ta không chiếm được lợi gì từ trên người Tô Thu Quỳnh cả, cô ta chỉ có thể dùng hết khả năng, khiến cho Nhan Nhã Tịnh khó chịu mà thôi!
Liếc mắt nhìn con dao gọt hoa quả rơi trên mặt đất, Nhan Vũ Trúc muốn cầm lấy con dao, liều mạng với Nhan Nhã Tịnh, nhưng Nhan Nhã Tịnh lại nhanh hơn, cô ta còn chưa đụng vào được con dao kia thì Nhan Nhã Tịnh đã đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất.
Nhan Nhã Tịnh cầm con dao rơi trên mặt đất: “Nhan Vũ Trúc, chị thật đáng chết!”
“Nhan Nhã Tịnh, em đừng giết chị! Đừng giết chị!” Nhìn con dao sáng loáng trước mặt, Nhan Vũ Trúc sợ hãi đến mức kêu to: “Nhan Nhã Tịnh, em đừng giết chị! Tha cho chị đi mà! Chỉ cần em tha cho chị lần này, chị sẽ nói cho em biết, ba ruột của em là ai!”