Tô Thu Quỳnh chán ghét An Trí Dũng đến tận đáy lòng, tiếp xúc gần như vậy, khiến cô cồn cào buồn nôn.
“An Trí Dũng, anh đừng đụng vào tôi!”
Tô Thu Quỳnh ra sức hất tay An Trí Dũng ra, lần này, cô rốt cuộc đã bò được dậy từ trên mặt đất, An Trí Dũng ngược lại cũng không ngăn cô đứng lên, mà cười như lưỡi dao nói, “Tô Thu Quỳnh, bí mật đó chính là…”
Dường như muốn nhử Tô Thu Quỳnh, An Trí Dũng cô ý kéo dài giọng, “Tô Thu Quỳnh, bí mật đó chính là, tôi hận cô, càng hận Chiến Mục Hàng! Tối nay, tôi sẽ dùng máu của Chiến Mục Hàng, tế bái vong linh chị hai tôi!”
Nói đoạn, tay An Trí Dũng mạnh mẽ ra sức, liền đem Tô Thu Quỳnh ấn vào bia mộ đằng sau lưng cô.
Nghe thấy lời này của An Trí Dũng, đôi mắt Tô Thu Quỳnh thoắt cái trừng lớn.
Đầu óc cô xoay chuyển thật nhanh, gần như ngay lập tức cô liền đã hiểu rõ mục đích của An Trí Dũng tối nay.
An Trí Dũng muốn dùng cô để dụ Chiến Mục Hàng mắc câu, còn dùng cô để uy hiếp ép anh ta đi chết.
Trái tim từng yêu Chiến Mục Hàng sâu sắc của Tô Thu Quỳnh đã triệt để trở nên lạnh lẽo, nhưng mà, cô cũng không muốn khiến Chiến Mục Hàng vì cô mà chết.
Cô không dễ gì mới triệt để cắt đứt được với anh ta, nếu anh ta lại vì cô mà chết trong tay An Trí Dũng…
Cô chán ghét chuyện nhập nhằng không rõ như vậy.
“Tô Thu Quỳnh, đợi tôi chơi chết Chiến Mục Hàng xong, tôi sẽ tiễn cô lên đường nha! Cô không phải là thích Chiến Mục Hàng sao?”
“Các người vừa hay đi xuống dưới đó mà làm một đôi uyên ương số khổ, cùng nhau chuộc tội với chị hai tôi!”
“An Trí Dũng, anh nghĩ đẹp lắm.”
Trong lòng Tô Thu Quỳnh loạn cào cào một mảnh, nhưng cô vẫn cố ép bản thân phải giữ bình tĩnh, “Trong lòng Chiến Mục Hàng anh ta căn bản không hề có tôi, sao anh ta có thể vì tôi mà bất chấp sống chết! An Trí Dũng, chỉ sợ tính toán của anh phải uổng phí rồi!”
“Trong lòng không có cô?”
An Trí Dũng cười đến âm trầm châm biếm, “Tô Thu Quỳnh, hiện nay khắp cả Vân Hải này ai mà không biết Chiến Mục Hàng yêu cô yêu đến điên cuồng! Tô Thu Quỳnh, vì cô, đừng nói khiến Chiến Mục Hàng đi chết, dù cho có kêu anh ta giết cả nhà anh ta, anh ta cũng sẽ không chút do dự!”
“Tô Thu Quỳnh, tôi biết trong lòng cô không bỏ được Chiến Mục Hàng. Cô yên tâm, tôi sẽ để các người được chết cùng nhau! Nếu tâm trạng của tôi tốt, tôi còn có thể dựng cho các người một tấm bia, tên của tấm bia nên gọi là gì nhỉ?”
“Gọi là cẩu nam nữ đi!”
Tô Thu Quỳnh biết, An Trí Dũng thật sự điên rồi, cô cũng không muốn tiếp tục phí phạm miệng lưỡi với anh ta.
Cô tỉ mỉ xem xét hoàn cảnh xung quanh, muốn tìm kiếm chút vật gì đó để phòng vệ, không cho An Trí Dũng đạt được ý đồ.
Chú ý thấy ở bên đường có một viên gạch vỡ, cô vận hết sức lực toàn thân, chộp viên gạch đó lên, tính toán liều ta sống ngươi chết một phen với An Trí Dũng.
Trống ngực Tô Thu Quỳnh đập dồn dập, nhưng cô chính là có một loại bản lĩnh, đó là bất kể trong lòng hoảng loạn đến đâu đi nữa, trên mặt vẫn có thể duy trì nụ cười giả tạo không một kẽ hở như trước.
Cô nắm chặt viên gạch trong tay, “An Trí Dũng, đừng quấn lấy tôi nữa! Để tôi rời khỏi nơi này!”
“Tô Thu Quỳnh, cô đây là muốn liều mạng với tôi sao?”
An Trí Dũng không ngờ Tô Thu Quỳnh còn có thể bình tĩnh mà đi tìm kiếm vũ khí để đối phó anh ta như vậy, ánh mắt anh ta lạnh xuống, sau đó rét lạnh căm căm cười nói, “Tô Thu Quỳnh, muốn tôi thả cô đi, nằm mơ!”
Nói đoạn, An Trí Dũng bước nhanh tới trước, cướp lấy viên gạch trong tay Tô Thu Quỳnh.
Tô Thu Quỳnh chưa từng giết người, cô sợ hãi loại cảnh tượng máu tươi đầm đìa đó.
Cô cũng chưa từng nghĩ muốn giết An Trí Dũng, nhưng trong tình huống hiện tại, cô đã không quản được nhiều như vậy nữa rồi.
Cô cắn răng một cái, viên gạch trong tay liền hung ác nhắm đầu An Trí Dũng mà ném tới.
An Trí Dũng sớm đã chú ý động tác của Tô Thu Quỳnh, anh ta cười lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng nhoáng lên tránh khỏi đòn tấn công của cô.
Tô Thu Quỳnh thấy cô không đả thương được An Trí Dũng, sắc môi không nhịn được trắng nhợt, cô nhanh chóng hướng tới trước, muốn nhặt lấy nửa viên gạch rơi trên đất, nhưng động tác của An Trí Dùng càng nhanh hơn so với cô, cô còn chưa chộp được vào viên gạch, chân của An Trí Dũng đã giẫm lên.
An Trí Dũng chậm rì rì cầm viên gạch dưới chân lên, anh ta nhìn Tô Thu Quỳnh, điên cuồng cười lớn, “Tô Thu Quỳnh, bây giờ cô còn chiêu gì nào? Nếu cô không còn chiêu nào nữa, thì đến tôi thể hiện thân thủ nhé!”
An Trí Dũng vốn dĩ muốn trực tiếp đập viên gạch đó lên mặt Tô Thu Quỳnh, nhưng nghĩ tới lát nữa cô còn có chỗ để dùng, anh ta liền dùng sức ném viên gạch đó qua một bên.
Tô Thu Quỳnh thấy cô không cướp được lại viên gạch nữa, cô cũng không ham chiến, xoay người liền chạy.
An Trí Dũng gộp ba bước thành hai bước liền đuổi kịp cô, anh ta thô lỗ ấn cô xuống mặt đất bên cạnh, đột nhiên, trong tay anh ta xuất hiện một ống tiêm như ảo thuật biến ra.
“Tô Thu Quỳnh, tôi không ngờ cô sẽ tỉnh lại nhanh như vậy! Nếu cô đã không thành thật như vậy, tôi chỉ có thể lại dùng chút đồ tốt để phục vụ cô thôi!”
Nói đoạn, An Trí Dũng trên tay mạnh mẽ dùng lực, đem toàn bộ lượng thuốc trong ống tiêm đẩy vào trong cơ thể Tô Thu Quỳnh.
“An Trí Dũng, anh cút ra! Anh cút ra cho tôi!”
Tô Thu Quỳnh ra sức vùng vẫy, nhưng cô bi thương phát hiện, theo số thuốc trong ống tiêm đi vào cơ thể cô, trên người cô liền mềm oặt, không thể vận được một chút xíu sức lực nào nữa.
An Trí Dũng nhìn Tô Thu Quỳnh mềm oặt ngã trên đất, dường như vẫn có chút không yên tâm, anh ta lấy sợi dây thừng đã sớm chuẩn bị sẵn tới, trói chặt tay chân của cô.
Sau khi làm xong hết thảy những việc này, An Trí Dũng cuối cùng cũng coi như được thở phào một hơi.
Tô Thu Quỳnh đang vắt óc nghĩ xem nên làm thế nào để thay đổi cảnh ngộ tối nay, âm thanh u ám của An Trí Dũng đột nhiên vang lên trong không khí, “Tô Thu Quỳnh, cô nói, nếu Chiến Mục Hàng nhìn thấy chúng ta… ha ha, cô nói xem, anh ta liệu có điên mất không?”