Cao Bắc Vinh vừa nhìn Cung Tư Mỹ, liền biết rõ cô ta chắc chắn không có lòng tốt gì.
Anh ta tức giận đến mức muốn xé rách miệng Cung Tư Mỹ, nhưng nghĩ tới đàn ông mà đánh phụ nữ thì thực quá mất giá, anh ta bèn cố kìm lại sự kích động này.
Mặc dù men say trên người Cao Bắc Vinh vẫn chưa hết, nhưng đầu óc anh ta đại khái vẫn nghĩ thông được ngọn nguồn của sự việc này.
Chỉ e rằng sự việc này là do Cung Tư Mỹ cố ý xắp đặt mà ra.
Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng là bị Cung Tư Mỹ hãm hại, nhưng cho dù bọn họ là bị người hãm hại, nhưng sự việc phát triển đến nước này đã không cách gì vãn hồi được nữa, đây là một cái kết chết.
Không một người đàn ông nào có thể chấp nhận việc người phụ nữ mình yêu cùng với người anh em tin cậy nhất của mình làm ra loại chuyện đó, quan hệ của Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh không dễ gì mới có được chút tiến triển, nếu để cậu ấy nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng ở cùng nhau, chỉ sợ là quan hệ giữa cậu ấy và Nhan Nhã Tịnh sẽ triệt để chấm dứt.
Mà người được lợi cuối cùng lại chính là kẻ khởi xướng trong hết thảy chuyện này, Cung Tư Mỹ!
"Cao Bắc Vinh, tôi không biết vì sao anh lại có địch ý lớn như vậy với tôi, nhưng tôi thật sự không có ác ý!"
Cung Tư Mỹ chân thành nhìn nhìn Cao Bắc Vinh, lại nhìn Lưu Thiên Hàn, "Tôi thật sự lo lắng cho Nhan Nhã Tịnh! Anh Gia Thành, Cao Bắc Vinh, hai người mau nghĩ cách xem làm thế nào mới có thể ép việc này xuống, giữ gìn danh tiếng cho Nhan Nhã Tịnh!"
"Cung Tư Mỹ, có ma mới tin cô có lòng tốt như vậy!"
Cao Bắc Vinh nói chuyện hoàn toàn không thèm nể mặt, khiến trong lòng Cung Tư Mỹ có chút khó coi, nhưng lại nghĩ đến rất nhanh thôi kẻ khó coi sẽ là Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng, tâm tình Cung Tư Mỹ liền trở nên tươi sáng.
Kỹ thuật diễn của cô ta đã đạt tới trình độ thuần thục rồi, trong lòng cô ta rõ ràng là đã vui mừng đến muốn phát điên, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn viết đầy vẻ lo lắng sốt ruột.
"Anh Gia Thành, anh phải tin em, em thật sự đang quan tâm Nhan Nhã Tịnh! Anh Gia Thành, em thừa nhận đích thực là em có chút ghen tị với Nhan Nhã Tịnh, ghen tị cô ấy dễ dàng có được trái tim của anh, nhưng dù gì cô ấy cũng là con dâu của nhà họ Lưu, chúng ta là người một nhà, em cũng không muốn danh tiếng của cô ấy bị quét dưới đất!"
"Cung Tư Mỹ, tôi không tin Nhan Nhã Tịnh sẽ làm ra loại chuyện như vậy!" Lưu Thiên Hàn kiên định chắc chắn nói ra từng câu từng chữ.
Đã từng, anh từng cảm thấy cô là một người phụ nữ lẳng lơ đưa đẩy, nhưng khi tất cả mọi người đều nói cô và cấp dưới của anh dây dưa không rõ, anh vẫn như cũ không chút do dự lựa chọn đứng về phía cô.
Anh nghĩ, anh thật sự xong đời rồi, lần đầu tiên trong đời, vì một người phụ nữ mà đến cả nguyên tắc của mình anh cũng không cần nữa.
Thậm chí anh không nhịn được còn nghĩ, cho dù Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng có thật sự phát sinh chuyện gì đi nữa, anh cũng không thể buông tay cô được.
Dù sao đi nữa, trước kia cô cũng là người phụ nữ của em trai anh, cô trước giờ cũng chẳng phải là trinh tiết liệt nữ gì, cho dù cô có dơ bẩn hơn nữa, anh... cũng có thể chấp nhận!
Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, Cao Bắc Vịnh liền vội vàng bày tỏ sự ủng hộ với Nhan Nhã Tịnh, "Cung Tư Mỹ, tôi cũng không tin chị dâu sẽ làm ra loại chuyện này!"
Thấy tia nhìn nắm chắc loé lên trong tròng mắt Cung Tư Mỹ, khuôn mặt cà lơ phất phơ của Cao Bắc Vinh thoắt chốc hiện lên một mảnh lạnh lẽo bức người, "Dù cho chị dâu tối nay có thật phát sinh chuyện gì với Nhạc Dũng đi nữa, tôi cũng tin chị dâu là bị người hãm hại! Đối với nhân phẩm của chị dâu, tôi hoàn toàn tin tưởng! Cung Tư Mỹ, cô đừng hòng hại chị dâu!"
"Cao Bắc Vinh, tôi không biết vì sao anh lại có thành kiến với tôi sâu như vậy! Chúng ta từ bé lớn lên cùng nhau, tôi là người như thế nào, chẳng lẽ anh còn không rõ sao!"
Tròng mắt Cung Tư Mỹ nổi lên dâng dâng ánh nước, nhìn thật tha thiết chân thành, "Cao Bắc Vinh, anh Gia Thành, em cũng bằng lòng tin tưởng Nhan Nhã Tịnh, em cũng hy vọng giữa cô ấy và trợ lý Nhạc là trong sạch, nhưng mà vừa rồi... vừa rồi khi em đi ngang qua cửa phòng bao của bọn họ, em chính mắt nhìn thấy cô ấy và Nhạc Dũng..."
Cung Tư Mỹ một bộ nói không ra lời, hiển nhiên ý của cô ta là một màn mà cô ta nhìn thấy kia, quả thật không thể nhìn nổi.
Cung Tư Mỹ vừa dứt lời, hai người đàn ông tướng mạo ục ịch phì nộn kết bạn đi về phía nhà vệ sinh nam, bọn họ tựa hồ không chú ý tới mấy người Lưu Thiên Hàn.
Người đàn ông mặc áo khoác màu bordeaux, vẻ mặt như bị sét đánh, "Đến giờ tôi vẫn không dám tin, vợ Cậu Lưu lại ở cùng một chỗ với trợ lý của cậu ấy!"
"Thật quá kinh khủng! Cậu Lưu gặp phải hai lần phản bội, anh nói xem cậu ấy có tức đến nỗi từ trong mộ bò ra không?"
"Anh nói xem trợ lý Nhạc này cũng thật đúng là cái loại thư sinh bại hoại trong ngoài bất nhất! Cậu Lưu mới mất có vài ngày, hắn đã làm ra loại chuyện này!"
"Tôi ngược lại cảm thấy là lỗi của Nhan Nhã Tịnh cơ! Tôi có tiếp xúc qua vài lần với trợ lý Nhạc, tôi cảm thấy anh ta rất trung thành với Cậu Lưu, trời đất chứng giám! Cái người đàn bà Nhan Nhã Tịnh đó thật đúng là không biết xấu hổ! Ài, như này thì mặt mũi của Cậu Lưu biết để vào đâu!
"Cậu Lưu cũng thật là xui xẻo, cưới phải Nhan Nhã Tịnh cái loại dơ..."
"Bốp!"
Người đàn ông nọ chưa nói dứt lời, thân hình béo ục béo ịch của hắn đã bị Lưu Thiên Hàn đá văng ra như một quả bóng.
Người đàn ông còn lại bị doạ đến té đái, hắn vừa muốn ré lên, đã bị Cao Bắc Vinh tung một đá tống vào trong nhà vệ sinh nam, cho hắn đái cho đã.
Cung Tư Mỹ bụm miệng, bộ dáng gấp gáp không xong, cô ta thò ra bàn tay, kéo nhẹ tay áo Lưu Thiên Hàn, "Anh Gia Thành, bây giờ phải làm sao? Bây giờ mọi người đều biết chuyện của Nhan Nhã Tịnh với trợ lý Nhạc rồi, chuyện này nếu truyền đến tai mẹ, mẹ nhất định sẽ tức chết mất!"
"Anh Gia Thành, hay là chúng ta đi tách hai người Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng ra, rồi lại nghĩ cách phong toả tin tức thì thế nào?"
Cung Tư Mỹ là kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo điển hình, cô ta luôn mồm nói sợ Thịnh Vân Hiên tức giận rồi thế nào thế nào, nhưng trước khi tới tìm Lưu Thiên Hàn, cô ta đã gửi một tin nhắn cho Thịnh Vân Hiên rồi.
"Mẹ, mẹ mau tới Lam Điều, Nhạc Dũng và Nhan Nhã Tịnh ở cùng với nhau, bây giờ cả thế giới đều vây xem bọn họ, con thật sự không biết phải nên làm thế nào!"
Cao Bắc Vinh càng nhìn Cung Tư Mỹ càng khó chịu trong lòng, anh ta thật muốn tung một chưởng đánh cô ta văng tới Tây Thiên, để cô ta đi mà lấy chân kinh, nhưng anh ta cũng không thể không thừa nhận rằng, với tình hình hiện tại, cách mà Cung Tư Mỹ nói là cách tốt nhất.
Cao Bắc Vịnh lạnh lùng trừng Cung Tư Mỹ một cái, đoạn nói với Lưu Thiên Hàn, "Bây giờ chúng ta liền đi tìm chị dâu!"
Cao Bắc Vinh nghĩ rồi lại nghĩ, anh ta cho rằng, Nhan Nhã Tịnh không dễ gì mới theo đuổi được lại Lưu Thiên Hàn, nếu để Lưu Thiên Hàn nhìn thấy cảnh tượng cô ấy ở cùng với Nhạc Dũng, Lưu Thiên Hàn chắc chắn sẽ chia tay với cô ấy.
Cao Bắc Vinh suy đi tính lại, vẫn là nói, "Bỏ đi, cậu ở đây đợi đi! Tôi đi tìm chị dâu!"
"Tôi đi cùng với câu!" Ngữ điệu không cho phép hoài nghi, khiến Cao Bắc Vinh không biết phải làm sao cự tuyệt cho phải.
"Lưu Cửu, tôi sợ cậu nhìn thấy cảnh tượng đó sẽ sụp đổ mất!" Cao Bắc Vinh ân cần nói với Lưu Thiên Hàn.
"Tôi là Lưu Gia Thành."
"Thôi được, anh hai Lưu, tôi không muốn anh đi qua là vì muốn tốt cho anh! Anh với chị dâu mới vừa ở cùng nhau thì đã xảy ra loại chuyện này, tôi sợ..."
"Không cần biết chuyện gì xảy ra, lòng tôi như một!"
Không đợi Cao Bắc Vinh nói hết lời, Lưu Thiên Hàn bèn dẫn bước đi về phía phòng bao của Nhạc Dũng.
Cung Tư Mỹ hận đến muốn ói máu, lòng tôi như một, lòng tôi như một!
Bây giờ anh nói như vậy nhưng cô ta cũng không tin, nhìn thấy cảnh tượng Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng ở cùng nhau rồi, anh vẫn còn có thể lòng tôi như một!