Có thể là vừa mới bị ngã như thế, trên người Nhan Nhã Tịnh tạm thời không nóng như thế nữa, không bị lửa nóng dày vò khiến Nhan Nhã Tịnh giả chết rất giống.
“Ba ơi, cậu Lưu đến rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Ngô Minh Triết và Ngô Long đều hoảng loạn, bọn họ đã từng nghe nói Lưu Thiên Hàn ra tay độc ác đến cỡ nào, hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, lập tức đều ăn ý hung tợn trừng mắt nhìn Bùi Ninh Hinh.
Đối diện với ánh mắt âm tàn của Ngô Minh Triết và Ngô Long, cảm giác phấn chấn vì được trả thù của Bùi Ninh Hinh dần dần tiêu tan, thay vào đó là nỗi sợ không gì có thể xóa bỏ.
Bây giờ ba Ngô cũng không biết phải làm cái gì, ông ta không kịp suy nghĩ ra biện pháp chu toàn thì Lưu Thiên Hàn đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trong gió đêm, khí chất tôn quý của Lưu Thiên Hàn vẫn không hề tiêu giảm, nhưng mà cái lạnh trên người anh lại đáng sợ khiến người ta phải run như cày sấy.
Ba Ngô nhìn qua "thi thể" đang nằm ở dưới đất, rõ ràng là ban đêm, vậy mà ông ta lại đổ mồ hôi đầy đầu.
“Cậu Lưu, cô Nhan... cô ấy..."
Ba Ngô không có cách nào nói chữ "chết" ra khỏi miệng.
Ông ta chỉ có thể run run rẩy rẩy lấy điện thoại di động ra: “Cậu Lưu, tôi lập tức gọi xe cứu thương đây.”
Lúc này, Lưu Thiên Hàn cũng đã nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh nằm ở dưới đất không nhúc nhích, tròng mắt anh bỗng nhiên co rút, trên mặt là nét lạnh lùng, còn có cảm xúc đau lòng không thể che giấu.
“Nhan Nhã Tịnh!"
Anh vừa muốn bước lên ôm Nhan Nhã Tịnh thì liền bị Ngô Long ngăn cản lại, Ngô Long hoảng sợ nói: “Cậu Lưu, anh... anh vẫn lên đừng chạm vào cô ta, cô ta... cô ta..."
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn, Ngô Long bị dọa phịch một tiếng quỳ gối dưới đất.
“Cậu Lưu, cô Nhan... cô ấy đã chết rồi.”
Ngô Minh Triết cũng bị dọa đổ mồ hôi ròng ròng, anh ta bỗng nhiên vươn tay ra chỉ vào Bùi Ninh Hinh đang đứng ở một bên: “Đều là do cô ta, là người phụ nữ đê tiện này, cô ta đã hại chết cô Nhan.”
“Đúng vậy, là do con nhỏ thối tha này đã hại chết cô Nhan.” Ngô Long cũng đưa tay chỉ vào Bùi Ninh Hinh, nói một cách nghiêm túc.
“Ngô Long, anh nói tào lao cái gì vậy hả! Nhan Nhã Tịnh nhảy lầu thì có liên quan gì với tôi, rõ ràng là do hai anh em các người vô liêm sỉ muốn sàm sỡ cô ta.”
Dù Ngô Long, Ngô Minh Triết và Bùi Ninh Hinh đang nói cái gì, Lưu Thiên Hàn đều không nghe lọt tai.
Bây giờ trong đầu anh chỉ có một câu.
Nhan Nhã Tịnh chết rồi.
Nhan Nhã Tịnh đã chết rồi.
Chiều nay lúc cô nói tạm biệt với anh, cô vẫn sinh động tràn đầy sức sống như thế, cô còn thổ lộ với anh, cô nói là cô thích anh.
Anh hôn cô, anh có thể cảm nhận được nhịp tim của cô rất rõ ràng, trái tim đập liên hồi, cô gái mà anh nâng như trứng sao nói đi là đi vậy chứ.
“Nhan Nhã Tịnh..."
Lưu Thiên Hàn nhẹ nhàng gọi tên Nhan Nhã Tịnh, giọng nói của anh rất nhỏ, lại mang theo vẻ trống rỗng vô hạn, nghe thấy mà trái tim Nhan Nhã Tịnh đau vô cùng.
Nhan Nhã Tịnh thấy người nhà họ Ngô sợ cô chết như thế, suýt chút nữa là cô đã chịu thiệt thòi ở nhà họ Ngô, vốn dĩ cô còn định tiếp tục giả chết để hù dọa người nhà họ Ngô một phen, nhưng khi nghe thấy âm thanh như không còn thiết tha cuộc sống của Lưu Thiên Hàn, cô bỗng dưng không muốn giả chết nữa.
Tra tấn những người làm tổn thương cô là quả báo của bọn họ, nhưng mà sao cô có thể không thương người yêu cô được chứ.
“Nhan Nhã Tịnh, đừng bỏ anh mà.”
Lưu Thiên Hàn không nói được hiện tại mình có cảm giác gì, anh chỉ cảm thấy lồng ngực mình trống rỗng.
Anh dùng sức đè chặt lồng ngực, nhưng mà loại cảm giác đau đớn ấy vẫn tăng lên chứ không hề giảm xuống, dường như chỉ có khi anh đi cùng cô rồi thì trái tim anh mới sẽ không đau như thế.
Lưu Thiên Hàn bước lên một bước, trên tay dùng sức, anh liền ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào trong ngực. Sống cũng được, chết cũng được, anh sẽ không buông tay cô ra.
“Nhan Nhã Tịnh, anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu.”
“Cậu Lưu, em sẽ không rời khỏi anh.”
Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh bỗng nhiên vang lên trong không khí, Ngô Minh Triết và Ngô Long nghe thấy mà lông tơ dựng đứng hết cả lên.
Cái này... là xác chết vùng dậy hả?
Ngô Minh Triết và Ngô Long ngước mắt nhìn nhau, cả hai không hẹn mà lùi chân về phía sau, nhìn thấy Lưu Thiên Hàn vẫn ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào trong ngực, đối với người đàn ông kiêu ngạo nhất ở Vân Hải, ngoại trừ e ngại ra thì bọn họ vẫn còn có chút tôn sùng khó nói thành lời.
Cậu Lưu không hổ là cậu Lưu mà, quá mạnh mẽ, ngay cả xác sống mà cũng dám ôm.
Mặc dù Ngô Long rất sùng bái Lưu Thiên Hàn có can đảm ôm xác sống, nhưng căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, anh ta vẫn có ý tốt nhắc nhở Lưu Thiên Hàn một câu: “Cậu Lưu chạy nhanh lên đi, xác chết vùng dậy rồi, xác sống sẽ ăn thịt người đó.”
Ba Ngô đã lăn lộn trong vòng danh lợi biết bao nhiêu năm, sao ông ta có thể không nhìn ra chút chuyện nhỏ này chứ, sao có thể là xác chết vùng dậy được. Cái cô Nhan này căn bản không chết, không ngờ là lúc nãy ông ta đã bị cô Nhan lừa gạt.
Nhớ đến lúc nãy thiếu chút nữa là cô đã bị Ngô Minh Triết khi dễ, nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Ngô Minh Triết, Nhan Nhã Tịnh lập tức muốn đùa ác.
“Đúng vậy, xác chết vùng dậy, tôi sẽ ăn anh trước.”
“A a a!” Ngô Minh Triết bị dọa hét to, nắm lấy tay Ngô Long, anh ta như nổi điên mà chạy vào trong phòng khách.
Được rồi, nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Ngô Minh Triết và Ngô Long, trong lòng Nhan Nhã Tịnh đã thoải mái rồi, mà chắc có lẽ cậu Lưu hành hạ bọn họ còn thoải mái hơn.
Nhan Nhã Tịnh dán chặt vào lồng ngực Lưu Thiên Hàn, chỗ dựa của cô, hậu phương của cô đã đến rồi, trong lòng cô không còn sợ gì nữa.
Chỉ là vừa nghĩ đến Nhan Minh Tự, trong lòng Nhan Nhã Tịnh liền cảm thấy lo lắng, dường như là tâm linh tương thông, Lưu Thiên Hàn ôm chặt lấy Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, Cao Đại đã tìm thấy Nhan Minh Tự rồi.”
Tìm thấy Minh Tự rồi!
Khóe môi Nhan Nhã Tịnh bất giác cong lên, đã tìm thấy Minh Tự rồi, thật là tốt quá, sau này cô không cần bị ông già tàn nhẫn Nhan Thành Lâm uy hiếp nữa.
Cũng thật là hài hước, vậy mà Nhan Thành Lâm lại chọn cho con một ông chồng bị bệnh ấy, có ba ai lại gả con gái mình cho loại đàn ông này chứ. Đúng là cô xui xẻo, thế mà lại có một người ba giống như Nhan Thành Lâm.
Có điều những chuyện này không quan trọng, cô có cậu Lưu, có hai đứa con, có Thu Quỳnh và Minh Tự, có rất nhiều sự ấm áp trong đời cô, thế thì người được gọi là ba ấy không có cũng chẳng sao!
Nhan Nhã Tịnh duỗi bàn tay nhỏ ra, cô dùng sức ôm chặt lấy Lưu Thiên Hàn.
Thật là sến sẩm, hồi chiều này mới gặp cậu Lưu, cô phát hiện vậy mà bây giờ cô lại nhớ anh nhiều như thế.
Càng thích anh hơn.
Nhan Nhã Tịnh vừa mới định cảm nhận cái ôm ấm áp của Lưu Thiên Hàn thêm chút nữa, giọng nói mang theo ba phần trách móc bảy phần khàn khàn của Lưu Thiên Hàn liền vang lên trên đầu cô: “Nhan Nhã Tịnh, sau này em mà còn dám giả chết, anh sẽ đánh gãy chân em.”
Nhan Nhã Tịnh âm thầm le lưỡi, cậu Lưu thật là hung dữ, may mắn sống sót sau tai nạn, chẳng lẽ không phải anh nên dành cho cô một cái ôm thâm tình à?
Đánh gãy chân cái gì chứ, đúng là không nhân đạo.
Bùi Ninh Hinh thấy Nhan Nhã Tịnh không chết mà còn tình tứ với Lưu Thiên Hàn như thế, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta bước lên một bước, nói một cách rành mạch: “Cậu Lưu, nếu như tôi là anh chắc chắn tôi sẽ không thèm chạm vào Nhan Nhã Tịnh. Nhan Nhã Tịnh và anh Ngô Minh Triết đã quan hệ với nhau, Ngô Minh Triết mắc bệnh AIDS, chỉ sợ là bây giờ Nhan Nhã Tịnh cũng đã bị nhiễm bệnh rồi.”