Bởi vì Chiến Mục Hàng không thèm để tâm tới hôn lễ hôm nay chút nào cho nên anh ta cũng không ngăn cản phóng viên tại buổi lễ tới phỏng vấn.
Hôn lễ thế kỉ của Chiến Mục Hàng và An Tình, tin tức nóng hổi thế này thì tất nhiên đám phóng viên sẽ không thể nào bỏ lỡ.
Thấy nghi thức hôn lễ mãi vẫn chưa tiến hành, cuối cùng cũng có cơ hội để tận dụng, bọn họ liền vây xung quanh An Tình, đua nhau đặt câu hỏi, chỉ sợ mình sẽ bỏ lỡ tin tức trọng đại nào đó.
“Cô An, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong đời cô và cậu Chiến, tôi có thể hỏi hiện giờ tâm trạng cô thế nào không?”
“Cô An, nghe nói cô và Tô Thu Quỳnh, vợ trước của cậu Chiến là bạn thân của nhau, xin hỏi cô có gửi thiệp mời tham dự hôn lễ cho Tô Thu Quỳnh không?”
“Cô An, xin hỏi Tô Thu Quỳnh có gửi lời chúc mừng kết hôn tới cô và cậu Chiến hay không?”
“Cô An, cô thật sự đã tha thứ cho Tô Thu Quỳnh rồi sao? Dù sao chính tay cô ta cũng đã hại chết đứa con đầu lòng của cô và cậu Chiến mà!”
…
Những phóng viên phần lớn đặt câu hỏi đều do An Tình tìm tới, đương nhiên hôm nay cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội để hạ thấp Tô Thu Quỳnh, tâng bốc mình lên tận mây xanh rồi.
Cô ta bày ra dáng vẻ bối rối nhưng vẫn lễ phép trả lời lại câu hỏi: “Đúng vậy, tôi và Thu Quỳnh là bạn thân của nhau. Tôi và anh Mục Hàng kết hôn thì tất nhiên cô ấy cũng có chúc phúc rồi.”
“Còn chuyện của sáu năm trước thì… Chuyện quá khứ đã trôi qua lâu lắm rồi, tôi không còn trách Thu Quỳnh nữa, tôi chỉ mong sau này Thu Quỳnh sẽ có một cuộc sống bình yên.”
“Cô An, thù giết con không thể đội trời chung, cô thực sự có thể tha thứ cho Tô Thu Quỳnh sao?”
“Đúng vậy, mối thù lớn như thế có khi đến tận kiếp sau cũng không buông bỏ được, không phải cô bao dung với cô ta quá rồi đó chứ?”
“Sáu năm trước khi tôi mất đi đứa con của mình và anh Mục Hàng, tôi đau đớn như đứt lìa từng khúc thịt. Tôi của lúc ấy cực kì căm hận Thu Quỳnh, nhưng đứa trẻ đã ra đi thì không thể quay lại được nữa. Tôi không muốn những người ở lại chỉ vì việc đó mà phải sống một cuộc đời dằn vặt, đau đớn.”
“Thu Quỳnh là chị em thân thiết của tôi, cả đời này sẽ không thay đổi. Tôi đồng ý tha thứ cho Thu Quỳnh, tôi hi vọng Thu Quỳnh sẽ có được một cuộc sống tốt hơn bây giờ nữa. Tôi cũng mong mọi người có thể cho Thu Quỳnh một cơ hội để thay đổi bản thân, đừng nắm chặt lấy vết nhơ năm đó của cô ấy không bỏ.”
“Con người chứ đâu phải là thánh thần, ai mà không mắc sai lầm chứ. Chỉ cần đồng ý sửa sai thì Thu Quỳnh sẽ mãi mãi là Thu Quỳnh tốt nhất.”
“Cô An, cô thật là tốt bụng! Cậu Chiến có thể cưới được người vợ hiền như cô đúng là có phúc.”
“Đúng đó, nếu tôi là cậu Chiến, chắc chắn cũng sẽ không cưới ai khác ngoài cô An đâu!”
“Cậu Chiến ly hôn với Tô Thu Quỳnh đúng là thoát khỏi bể khổ! Tôi chỉ mong sau này Tô Thu Quỳnh đừng gây rối nhằm phá hỏng tình cảm của cô An và cậu Chiến nữa!”
…
Nghe mấy lời nịnh nọt đó của đám phóng viên cùng tiếng mắng chửi Tô Thu Quỳnh, khoé môi An Tình dù đã kìm nén thế nào cũng không nhịn được mà cong lên.
Nhưng cô ta vẫn bày ra dáng vẻ tốt bụng, bao dung như trước. Cô ta khiêm nhường mà chân thành nói với đám phóng viên: “Không phải đâu, được gả cho anh Mục Hàng là phúc của tôi mới phải.”
“Anh Mục Hàng đối xử với tôi rất tốt, tôi biết điều đó, cả đời này tôi cũng sẽ không gả cho ai khác ngoài anh Mục Hàng.”
“Còn về phần Thu Quỳnh, tôi tin cô ấy sẽ không phá hỏng tình cảm của tôi và anh Mục Hàng nữa đâu. Thu Quỳnh là một cô gái tốt bụng, sau này cô ấy sẽ gặp được một người thích hợp với cô ấy hơn. Tôi và anh Mục Hàng đều thật lòng chúc phúc cho Thu Quỳnh có thể sớm gặp được bạch mã hoàng tử của mình.”
Những lời An Tình nói vừa dối trá vừa ghê tởm, ngay cả một câu Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn nghe. Nhưng không còn cách nào khác, chỗ ngồi của cô ở phía trước, cách An Tình rất gần, dù cô không muốn nghe cũng đành chịu.
“Mẹ ơi, da mặt của bà bác An đúng là dày thật đấy.”
Nhan An Mỹ ngồi bên cạnh Nhan Nhã Tịnh không nhịn nổi nữa: “Bà bác đó còn không biết xấu hổ nói mình và dì Thu Quỳnh là chị em tốt nữa chứ. May mà dì Thu Quỳnh không tới đây, nếu không thể nào cũng bị buồn nôn chết mất!”
Nhan An Mỹ biết anh trai nhà mình hôm nay sẽ tung một chiêu rất mạnh, cô bé bỗng thấy không chờ nổi nữa: “Anh ơi, rốt cuộc thì bao giờ anh mới dạy cho bà bác An một bài học thế? Bà bác An giả vờ làm hoa sen trắng không tanh mùi bùn, em không muốn bị bà bác đó chọc mù mắt nữa đâu!”
“Gấp làm gì, nếu bây giờ cô ta càng khua môi múa mép thì lát nữa khi bản ghi âm được công bố mới càng thú vị.” Nhan An Bảo rất có khí phách giống ba mình, thong thả nói.
“Ghi âm? Bản ghi âm gì cơ?” Cao Bắc Vinh ngồi bên cạnh Lưu Thiên Hàn chuẩn xác bắt được từ khóa quan trọng trong lời của Nhan An Bảo. Anh ta bắt đầu phát huy trí tưởng tượng viển vông hão huyền của mình: “Chẳng lẽ An Tình vụng trộm với người khác bị con ghi lại à?!”
“Ôi, đến đi… Come on, baby! Ưm a…”
Lưu Thiên Hàn sợ dáng vẻ chọc người ta mù mắt này của Cao Bắc Vinh sẽ vấy bẩn tâm hồn thuần khiết của mấy đứa trẻ vị thành niên, bèn lạnh lùng mở miệng: “Cao Đại, cậu im miệng ngay cho tôi!”
Cao Bắc Vinh đang hăng say biểu diễn nên tất nhiên là không cam lòng cứ vậy mà ngậm miệng. Nhưng khi nghĩ tới giá trị vũ lực quá mạnh mẽ của người nào đó, anh ta chỉ còn dám thì thầm lẩm bẩm một câu: “Đồ vô nhân tính! Bạo quân!”
Bây giờ Nhan An Mỹ đã nhận người ba Lưu Thiên Hàn này rồi. Thấy ba mình bị người khác mắng, dĩ nhiên là cô bé phái kiên quyết bảo vệ người phe mình.
Cô bé hơi chu cái môi xinh xắn lên, khuôn mặt tròn trịa, nhỏ nhắn ngập tràn vẻ chán ghét: “Chú Cao này, sao chú lại mắng ba của cháu chứ? Ba của cháu bảo chú im miệng cũng vì muốn tốt cho chú thôi mà!”
“Rõ ràng là ba cháu đang bắt nạt chú mà, muốn tốt cho chú ở chỗ nào chứ?” Cao Bắc Vinh hoàn toàn không đồng ý với cách nói của Nhan An Mỹ, anh ta nhịn không được mở miệng.
Nhan An Mỹ trợn trừng hai mắt, kiêu ngạo nhìn anh ta: “Lúc nãy chú biểu diễn lố lăng quá mức, vẻ mặt đáng khinh không nhịn nổi, ba của cháu không muốn chú tự làm xấu mặt chính mình nữa, chẳng lẽ không phải vì muốn tốt cho chú hay sao?”
Cao Bắc Vinh: “…”
Trái tim của một người chịu kiếp độc thân suốt mấy thế kỉ là anh ta bị tàn phá nghiêm trọng, một lát sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chú… chú đáng khinh bỉ chỗ nào chứ?! An Mỹ bé yêu, cháu nói rõ ràng cho chú, với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời thế này mà cháu bảo chú đáng khinh á?!”
Không đợi Nhan An Mỹ mở miệng thì Nhan An Bảo đã lời ít ý nhiều ngầm kết luận: “Đáng khinh mà còn không tự biết, bảo sao không cưới được vợ.”
Đáng khinh mà còn không tự biết…
Lúc này, Cao Bắc Vinh đã thẳng thừng bị Nhan An Bảo làm tổn thương tới mức hộc máu.
Cao Bắc Vinh không cam lòng bị bắt nạt đến mức thảm hại như thế, anh ta biết nếu mình cầu xin Lưu Thiên Hàn có khi sẽ còn bị bắt nạt thảm hại hơn nữa. Vậy là anh ta bèn nhanh trí cầu xin Nhan Nhã Tịnh giúp đỡ: “Chị dâu Cửu, bọn họ đều đang bắt nạt tôi kia.”
Nhan Nhã Tịnh xoa đầu Nhan An Bảo rồi lại xoa nhẹ đầu Nhan An Mỹ, nói: “Ngoan nào, sau này hai đứa đừng bắt nạt những người dễ bị tổn thương nữa nghe chưa.”
Gì cơ?
Những người dễ bị tổn thương?
Hai mắt Cao Bắc Vinh lệ rơi thành dòng, một người đàn ông độc thân hoàng kim có thể mê hoặc muôn vàn cô gái xinh đẹp như anh ta sao lại biến thành những người dễ bị tổn thương rồi?
Cao Bắc Vinh còn định thanh minh giúp mình vài câu thì hôn lễ đã bắt đầu. Giọng nói của người dẫn chương trình như chảy vào trong tai mọi người như trút nước, không ai thèm để ý tới anh ta nữa.
“Cô An Tình xinh đẹp, hôm nay, ngay tại đây, ở trước mặt toàn bộ khách khứa, dưới sự chứng kiến của trời đất, cô có bằng lòng gả cho anh Chiến làm vợ không? Dù nghèo khó hay sang giàu, dù sóng gió hay êm đềm, dù đau ốm hay khỏe mạnh, cô có bằng lòng ở bên anh Chiến, mãi mãi không rời bỏ hay không?”
“Tôi bằng lòng!” An Tình vội vàng trả lời.
“Anh Chiến, xin hỏi anh có bằng lòng cưới cô An làm vợ không? Dù nghèo khó hay sang giàu, dù sóng gió hay êm đềm, dù đau ốm hay khỏe mạnh, anh có bằng lòng che mưa chắn gió bảo vệ cô ấy không?”