Anh ta cũng không biết bản thân bị sao nữa, từ lúc anh ta biết An Tình không thèm để mặc đến sự sống chết của bản thân mà cứu anh ta ra khỏi vụ hỏa hoạn kia, anh ta luôn tự dặn lòng rằng cả đời này, dù chết anh ta cũng không thể phụ lòng An Tình.
Nhưng bây giờ, anh ta thế mà muốn bắt đầu lại với Tô Thu Quỳnh.
Anh ta vậy mà muốn trở về với Tô Thu Quỳnh, phụ lòng An Tình.
Nghe thấy những lời này của Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh sửng sốt vô cùng, cô có mơ cũng không ngờ tới Chiến Mục Hàng sẽ đột ngột nói ra những câu như là hy vọng hai người có thể bắt đầu lại.
Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Tô Thu Quỳnh bỗng nở nụ cười.
Đúng vậy, cô cảm thấy những lời này của Chiến Mục Hàng thật sự rất buồn cười.
Giữa hai người họ chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là tình yêu, sao có thể bắt đầu lại?!
Cuộc hôn nhân kia xem như vạch xuất phát của hai người sao?
Không hề!
Cuộc hôn nhân kia cùng lắm chỉ là một cánh cửa dẫn cô xuống địa ngục mà thôi, tình yêu tới từ một phía, nếu hai bên miễn cưỡng ở cùng một chỗ, sẽ chỉ khiến kẻ ngốc trả giá thật lòng kia mình đầy vết thương mà thôi.
Trên người cô đã chồng chất vết thương rồi, sẽ không lại ngây thơ tước vũ khí đầu hàng chỉ vì một thoáng dịu dàng của Chiến Mục Hàng đâu.
Giữa hai người họ đã cách nhau tận sáu năm, năm năm trong đó cô lại vượt qua trong ngục tù, sống không bằng chết.
Mà tất cả những tai họa cô gánh chịu, đều do anh ta ban tặng, con của cô cũng mất rồi, bây giờ anh ta có tư cách gì mà muốn bắt đầu lại với cô chứ?!
Tô Thu Quỳnh im lặng không nói, điện thoại của Chiến Mục Hàng đột ngột vang lên.
Là An Tình gọi tới.
Khi thấy hai chữ "An Tình" hiện trên màn hình điện thoại, hàng lông mày của Chiến Mục Hàng không khỏi cau lại, nhưng anh ta vẫn bắt máy.
"An Tình, có chuyện gì?"
Người gọi điện cho Chiến Mục Hàng không phải An Tình, mà là An Trí Dũng, trong giọng nói của An Trí Dũng hiện rõ sự lo lắng và tức giận: “Anh rể, chị hai của em xảy ra chuyện rồi! Bây giờ bọn em đang ở bệnh viện thành phố, anh mau mau tới đây đi!"
"An Tình bị sao vậy?" Chiến Mục Hàng hỏi theo quán tính.
"Chị hai… chị hai cắt cổ tay tự sát!"
Cắt cổ tay tự sát…
Nghe xong câu nói này của An Trí Dũng, Chiến Mục Hàng không thèm nhìn Tô Thu Quỳnh thêm lần nào nữa, anh ta trực tiếp cầm chìa khóa xe lên, lao ra bên ngoài như tên bắn.
Đừng thấy anh ta vội vàng chạy tới bệnh viện thăm An Tình như bị lửa đốt, thật ra trong lòng anh ta biết rõ, anh ta sốt ruột không phải bởi vì anh ta yêu An Tình nhiều cỡ nào, càng không phải anh ta đau lòng cô ta bao nhiêu, mà là anh ta không thể để An Tình chết được.
An Tình không chỉ là ân nhân cứu mạng, mà trong bụng cô ta còn từng mang đứa con của anh ta, về tình về lý, anh ta đều không thể mặc kệ chuyện sống chết của cô ta được.
Lúc Chiến Mục Hàng nghe điện thoại, Tô Thu Quỳnh đứng cách anh ta rất gần, đầu dây bên kia An Trí Dũng nói những gì, cô đều nghe được rõ ràng rành mạch.
Cắt cổ tay tự sát à!
An Tình vì chiếm được trái tim Chiến Mục Hàng mà dám ra tay với bản thân ác độc như vậy!
Nhưng, An Tình có gan làm loạn như thế, hẳn cũng chắc chắn rằng trong lòng Chiến Mục Hàng có cô ta, cũng đúng thôi, nhìn xem, vừa nghe thấy cô ta xảy ra chuyện, Chiến Mục Hàng chẳng còn đoái hoài tới chuyện bắt đầu lại với cô nữa, bỏ chạy một mạch như bị lửa đốt mông.
Bắt đầu lại ư…
Đúng là nực cười mà! Trong lòng Chiến Mục Hàng để tâm đến An Tình như vậy, sao anh ta còn mặt mũi nói muốn bắt đầu lại với cô chứ?!
Tô Thu Quỳnh thật sự bị Chiến Mục Hàng chọc trúng huyệt cười rồi, miệng cười hoài không dứt, cười đến nước mắt tuôn tràn, nhưng cô lại chẳng thể kiểm soát nổi bản thân, cứ thế bật cười một cách bi thương, khiến người nghe không kiềm được mà cảm thấy thê lương…
Lúc Chiến Mục Hàng chạy tới bệnh viện, An Tình đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.
An Trí Dũng vừa nhìn thấy Chiến Mục Hàng, lập tức giận dữ bước lên nghênh đón: “Anh rể, lần này chị hai chịu thiệt thòi lớn như vậy, anh nhất định phải làm chủ thay chị ấy!”
"An Trí Dũng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao An Tình lại cắt cổ tay tự sát?" ánh mắt Chiến Mục Hàng trở nên khó lường, nhìn không ra vui giận, lạnh mặt hỏi An Trí Dũng.
"Anh rể, có người cố tình hãm hại chị hai!” An Trí Dũng lòng đầy căm phẫn nói: “Khuya hôm qua lúc chị hai về nhà đã bị mấy tên thối tha chặn đường, xém chút nữa đã bị bọn chúng…”
An Trí Dũng dừng một chút, nói tiếp: "Cũng may là trong lúc nguy cấp, cảnh sát đã chạy tới kịp. Nhưng là chị hai cũng cần thể diện chứ, suýt chút nữa bị người ta làm gì đó, chị ấy đương nhiên không chịu nổi? Hơn nữa chị ấy cảm thấy có lỗi với anh, sợ anh ghét bỏ chị ấy, nên mới nghĩ không thông."
"Anh rể, anh nhất định phải đối tốt với chị hai, chị hai thật sự rất yêu anh!"
"Sao lại xảy ra chuyện như vậy?" lời này của Chiến Mục Hàng như đang chất vấn An Trí Dũng, mà cũng có thể là đang lẩm bẩm: "Cảnh sát thẩm vấn xong chưa?"
"Nãy giờ em chỉ lo chăm sóc cho chị hai, chưa kịp liên lạc với cảnh sát."
An Trí Dũng vừa nói hết câu, điện thoại di động của anh ta lập tức vang lên, hiển nhiên là điện thoại của bên cảnh sát gọi tới.
Vì để Chiến Mục Hàng biết rõ đầu đuôi chuyện xảy ra hôm nãy, lúc nghe điện thoại, An Trí Dũng cố tình mở loa ngoài.
Điện thoại vừa được nối máy, bên kia lập tức vang lên tiếng của phó cục trưởng cục cảnh sát, cũng là bạn thân từ nhỏ của An Trí Dũng: "Cậu An, mấy người kia khai rồi!"
"Bọn họ nói thế nào?!" An Trí Dũng có chút lo lắng hỏi: "Có phải có người sai bảo bọn họ không?! Giữa họ và chị hai tôi không có thù oán gì, tôi không tin họ sẽ vô duyên vô cớ chặn đường chị hai!"
"Cậu An, cậu đoán đúng rồi, bọn họ quả thật chịu sự sai bảo của người khác!" đầu dây bên kia tạm dừng vài giây rồi nói tiếp: "Bọn họ khai, bọn họ khai là có một người phụ nữ tên Tô Thu Quỳnh đã cho họ tiền, bảo họ cưỡng hiếp chị An Tình!"
"Cái gì?!" An Trí Dũng tức giận đến mức nhảy dựng lên: "Tô Thu Quỳnh! Lại là Tô Thu Quỳnh!"
"Mẹ kiếp! Ả Tô Thu Quỳnh đê tiện này, cô ta hại chị hai còn chưa đủ thảm sao?! Con của chị hai đã bị cô ta giết chết rồi, giờ cô ta còn muốn tìm người cưỡng hiếp chị hai nữa?! Cô ta là muốn ép chết chị hai đây mà!"
Sau khi cúp máy, An Trí Dũng ngẩng mặt nói với Chiến Mục Hàng: "Anh rể, anh không thể mặc kệ chuyện này được! Chị hai chịu thiệt thòi lớn như vậy, còn xem chút nữa mất mạng, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được!"
"Tô Thu Quỳnh năm lần bảy lượt hại chị hai, anh phải đòi lại công đạo cho chị hai!"
Nghe thấy những lời An Trí Dũng nói, đôi môi mỏng của Chiến Mục Hàng vô thức mím lại, Tô Thu Quỳnh?! Lại là Tô Thu Quỳnh!
Anh ta còn tưởng Tô Thu Quỳnh ngồi tù năm năm xong sẽ biết tiết chế lại, không ngờ, cô lại mướn người làm tổn thương An Tình!
Tô Thu Quỳnh, cô thật sự rất đáng chết!
Tô Thu Quỳnh đi vệ sinh đã lâu vẫn chưa quay lại khiến Nhan Nhã Tịnh vô cùng sốt ruột.
Cô cũng không gọi được cho Tô Thu Quỳnh, trong lòng bỗng nảy sinh dự cảm rất xấu.
Cô vội vàng lao tới nhà vệ sinh tìm Tô Thu Quỳnh, đúng như cô nghĩ, Tô Thu Quỳnh căn bản không có ở nhà vệ sinh.
"Vừa nãy trông cậu Chiến đáng sợ thật! Cô gái bị anh ta vác đi là ai thế?”
"Tôi không quen biết cô gái kia! Nhưng nếu dám chọc giận cậu Chiến, cô gái kia chết chắc rồi!"
…
Nhan Nhã Tịnh mới vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tiếng bàn tán của mấy người phụ nữ gần đó lập tức lọt vào tai cô.
Lòng cô bỗng giật thót, Chiến Mục Hàng?!
Cô biết Chiến Mục Hàng và đám người Lưu Thiên Hàn thường xuyên tụ họp ở Lam Điều, ở đây có một phòng riêng chuẩn bị sẵn cho bọn họ. Cô đoán nhất định Chiến Mục Hàng dẫn Tô Thu Quỳnh tới căn phòng đó. Cô không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới phòng riêng kia.
Cửa phòng riêng không đóng, Lâm Tiêu, Giang Kiến Huy, Cao Bắc Vinh, còn có một người đàn ông nửa gương mặt chìm trong bóng tối đang ngồi trong phòng, nhưng không có Tô Thu Quỳnh.
Không nhìn thấy Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh vội vàng chạy ra ngoài, nhưng cô còn chưa kịp mở cửa căn phòng thì đã bắt gặp Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ cùng nhau bước vào.