Người bắt cóc hai đứa là Chiến Mục Hàng.
Khi vừa nhận được điện thoại của Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất sốt ruột, lòng Hách Trung Văn cũng nóng như lửa đốt, chỉ sợ hai đứa nhỏ sẽ gặp chuyện không may.
Chẳng mấy chốc Nhan Nhã Tịnh đã nhận được điện thoại của Nhan An Bảo, Nhan An Bảo nói cô không cần lo lắng, Chiến Mục Hàng sẽ không làm hại cậu bé và Nhan An Mỹ.
Lưu Thiên Hàn cũng an ủi Nhan Nhã Tịnh, Chiến Mục Hàng không thể làm hại hai đứa nhỏ được. Nhưng nghĩ đến sự tàn nhẫn Chiến Mục Hàng dành cho Tô Thu Quỳnh, cô vẫn hơi lo lắng cho hai đứa nhỏ.
Người mà cô càng không yên tâm chính là Tô Thu Quỳnh.
Chiến Mục Hàng bắt cóc hai đứa nhỏ, hiển nhiên là muốn ép Tô Thu Quỳnh phải xuất hiện trước mặt anh ta. Tô Thu Quỳnh từng chịu quá nhiều tổn thương rồi, cô không muốn Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng hành hạ tiếp nữa.
Chỉ là, có một số chuyện đã được âm thầm định sẵn từ lâu, cho dù cô không muốn Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng có bất kỳ liên hệ nào với nhau nữa, nhưng dù là duyên hay là nghiệp, giữa hai người họ, không ai có thể hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của người kia.
Chiến Mục Hàng cũng không biết mình bị làm sao nữa, anh ta chỉ biết mình muốn gặp Tô Thu Quỳnh.
Tô Thu Quỳnh không muốn gặp anh ta, anh ta sẽ ép cô phải xuất hiện.
Anh ta biết Tô Thu Quỳnh vô cùng yêu thương Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, nên anh ta đã nhân cơ hội bảo mẫu Hách Trung Văn mời về dẫn hai đứa nhỏ đi dạo mà bắt cóc hai đứa.
Chiến Mục Hàng biết nếu anh ta bắt cóc hai đứa nhỏ, Lưu Thiên Hàn chắc chắn sẽ tìm anh ta tính sổ, nhưng dù có phải đánh với Lưu Thiên Hàn một trận, anh ta cũng phải ép Tô Thu Quỳnh xuất hiện trước mặt mình.
Từ tối qua, sau khi anh ta cưỡng hiếp Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh như bốc hơi khỏi thế gian, anh ta không tìm thấy Tô Thu Quỳnh, cảm giác này khiến anh ta gần như sụp đổ.
Anh ta tự nói với mình rằng anh ta muốn gặp Tô Thu Quỳnh như vậy không phải vì anh ta quan tâm Tô Thu Quỳnh, mà là vì hận cô, hận cô đã giết con mình, anh ta muốn dạy dỗ Tô Thu Quỳnh một trận ra trò!
Sau khi Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ bị Chiến Mục Hàng dẫn tới biệt thự Bán Sơn, Chiến Mục Hàng bỗng có điện thoại, phải lên lầu họp trực tuyến.
Chiến Mục Hàng thật sự rất bận, cả ngày trăm công nghìn việc.
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng không muốn quấy rầy anh ta làm việc, Nhan An Mỹ lấy một thanh socola ra ăn như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Nhan An Bảo lấy máy tính mini mình luôn đem theo bên mình ra, phá giải đủ các loại trình tự với thầy của mình.
Cửa phòng khách đột nhiên bật mở, An Tình hùng hổ vọt vào.
Cô ta vẫn luôn cho rằng hai đứa nhỏ này chính là con của Chiến Mục Hàng và Tô Thu Quỳnh. Khi thấy hai đứa lại đến biệt thự Bán Sơn, An Tình hận đến mức muốn nghiến nát răng.
Nhất là khi nghĩ đến lần trước cô ta bị con cáo nhỏ Nhan An Bảo xảo quyệt này hãm hại, khiến hình tượng của cô ta trong lòng Chiến Mục Hàng tuột dốc không phanh, cô ta càng hận đến ngứa răng.
Khoảng thời gian này Chiến Mục Hàng không gọi cho cô ta lấy một cuộc, đều là nhờ phúc của hai đứa quỷ nhỏ đáng ghét này cả!
“Ai cho bọn mày vào đây?”
An Tình tiến lên một bước, bày ra dáng vẻ như nữ chủ nhân quát Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.
Lần trước cô ta thua quá thảm, lần này cô ta phải đòi về cho bằng được!
Nhan An Bảo tiếp tục nghịch máy tính, trong mắt Nhan An Mỹ thì chỉ có socola, cách đánh bại kẻ địch tốt nhất không phải là học tiếng chó sủa theo cô ta, mà là trịnh trọng coi thường cô ta.
Ý thức được mình bị phớt lờ, An Tình càng tức tối hơn.
Trước mặt Chiến Mục Hàng, cô ta có thể sắm vai mẹ hiền vợ tốt một cách hoàn mỹ, nhưng trước mặt hai đứa nhỏ này, cô ta chính là một mụ phù thủy ác độc.
An Tình đặt lồng canh cá trong tay xuống, canh cá này là cô ta tự tay nấu cho Chiến Mục Hàng, cô ta vốn muốn dùng canh cá mình tự tay nấu để làm dịu quan hệ giữa mình và Chiến Mục Hàng, không ngờ nửa đêm cô ta chạy tới biệt thự Bán Sơn không thấy Chiến Mục Hàng đâu mà lại nhìn thấy hai đứa quỷ nhỏ mình chán ghét này.
“Nói gì đi! Đừng có giả câm với tao!”
An Tình hung tợn trừng mắt nhìn Nhan An Mỹ: “Là con khốn Tô Thu Quỳnh kia đúng không? Cô ta muốn lợi dụng hai đứa mày để tiếp cận anh Mục Hàng đúng không? Đúng là mẹ nào con nấy, bọn mày đều đê tiện, đều không biết xấu hổ như nhau!”
“Bà bác An này, bác đừng nói chuyện nữa được không? Miệng bác thúi lắm, thúi đến mức con không còn tâm trạng ăn socola nữa luôn nè.”
Nhan An Mỹ ngây thơ vô tội chớp mắt với An Tình, giống như cô bé chỉ đang kể lại chuyện miệng An Tình thật sự rất thối thôi vậy.
“Mày nói miệng ai thối?”
Trong lòng An Tình hơi bất an, miệng cô ta thối thật sao? Chiến Mục Hàng luôn không muốn chạm vào cô ta có phải là vì miệng cô ta có mùi không?
An Tình thật sự rất muốn hà hơi xác định thử rốt cuộc mình có hôi miệng không, nhưng hai đứa quỷ nhỏ này vẫn còn ở đây, cô ta không muốn làm ra hành động rớt giá như vậy.
“Bà bác An, ở đây trừ bác ra còn ai là bà bác An nữa?”
Nhan An Mỹ nhìn An Tình như đang nhìn kẻ ngốc, còn không nhịn được mà nguýt cô ta một cái.
An Tình bị cái nguýt mắt đầy kiêu ngạo của Nhan An Mỹ chọc cho tức điên, cô ta gần như phải dùng sức lực toàn thân mới kìm được xúc động muốn tát chết Nhan An Mỹ.
Cô ta vươn tay, hung ác chỉ thẳng vào mũi Nhan An Mỹ, đe dọa cô bé: “Tao cảnh cáo mày, nếu sau này mày còn ăn nói bậy bạ nữa là tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu! Người anh Mục Hàng yêu là tao, dù con khốn Tô Thu Quỳnh đó có dùng mọi thủ đoạn thì cũng đừng hòng cướp được anh Mục Hàng đi!”
Nhan An Mỹ lau nước miếng trên mặt mình: “Bà bác An, bác là cái bình phun nước đấy à? Con không biết rốt cuộc cậu Chiến yêu ai, nhưng con chắc chắn rằng cậu Chiến sẽ không thích một cái bình phun nước đâu!”
Bình phun nước?
An Tình tức tới mức mặt mày nhăn rúm ró lại, con nhóc thối này dám nói cô ta là bình phun nước?
Không thể nhịn được!
An Tình vừa muốn nói gì đó để cứu vãn chút mặt mũi thì Nhan An Mỹ đã nói tiếp: “Còn nữa nè bà bác An, phiền bác sau này ăn nói sạch sẽ chút đi, đừng có động một chút là mắng người khác là con khốn này khốn nọ! Bác cũng đâu phải bồn cầu, sao miệng mồm lại bẩn thỉu thế?”
An Tình trợn trừng mắt, mồm miệng bẩn thỉu? Hôm nay cô ta không dạy con nhóc này một trận nhớ đời thì cô ta sẽ bò ra khỏi đây!
Nhớ tới lần trước Nhan An Mỹ hãm hại cô ta trước mặt Chiến Mục Hàng, An Tình liếc nhìn bát canh cá trên bàn, đột nhiên nảy ra ý tưởng mới.
Nếu bàn về hãm hại người khác, hai đứa nhãi ranh kia có thể so được với An Tình này chắc!
Có thế nào thì trong lòng Chiến Mục Hàng vẫn có cô ta, nếu để anh ta nhìn thấy hai đứa nhỏ tâm địa độc ác này muốn hại cô ta, Chiến Mục Hàng nhất định sẽ đuổi bọn nó ra khỏi biệt thự Bán Sơn!
An Tình nghĩ tới đây liền bật cười đắc ý, cô ta lập tức cầm bình giữ nhiệt trên bàn lên.
Cô ta từ từ mở lồng giữ nhiệt ra, hiệu quả giữ nhiệt của chiếc bình này rất tốt, đổ canh cá mới nấu xong vào, tới giờ vẫn còn nóng như mới múc ra khỏi nồi.
Nhan An Mỹ thấy động tác của An Tình, biết chắc rằng cô ta không có ý tốt rồi.
Cô bé cảnh giác nhìn An Tình: “Bà bác An, rốt cuộc bác đang muốn làm gì thế?”
An Tình âm u cười khẩy: “Bây giờ anh Mục Hàng rất thích bọn mày, nhưng nếu anh ấy biết bọn mày tạt canh cá nóng thế này lên người tao, bọn mày cảm thấy anh ấy có còn thích bọn mày nữa không!”
“Tao nói cho chúng mày biết, anh Mục Hàng là của tao. Cứ cho là Tô Thu Quỳnh sinh bọn mày đi, nhưng cô ta cũng đừng hòng mong về làm mợ Chiến!”
Nói xong, An Tình lập tức cầm bình giữ nhiệt lên, đổ hơn nửa bình canh cá nóng hầm hập lên mu bàn tay mình.
An Tình đau đớn gào lên: “Mục Hàng, cứu em với! Bọn nó muốn em bị bỏng chết!”