Nhìn thấy dáng vẻ này của Chiến Mục Hàng, An Trí Dũng bỗng thấy hơi sợ hãi, từ trước đến giờ anh ta chưa từng thấy dáng vẻ đáng sợ như vậy của Chiến Mục Hàng. Lúc này, Chiến Mục Hàng giống như một Tu La tràn ngập sát khí muốn khiến thế giới này chìm trong biển máu.
An Trí Dũng không nhịn được run rẩy, nhưng nghĩ đến lần trước anh ta bắt nạt Tô Thu Quỳnh, mặc dù Chiến Mục Hàng có tức giận có oán hận, nhưng sau đó đã tin tưởng và đứng về phía anh ta, trong lòng anh ta đã tự tin hơn nhiều.
Anh ta âm thầm nuốt nước bọt một cái, tính lặp lại chiêu cũ: "Anh rể, anh mau cứu em với! Em thật sự không có bắt nạt Tô Thu Quỳnh, là cô ta chủ động! Ai ngờ cô ta lại yếu đuối như vậy, em còn chưa làm gì cô ta cả, cô ta lập tức giả chết đấy!"
"Anh rể, ui da! Đau chết em rồi! Anh rể, anh mau giúp em với! Nếu không Anh Lưu nhất định sẽ giết em!"
Thật ra Tô Thu Quỳnh có bị thương hay không, có bị bắt nạt hay không, Lưu Thiên Hàn cũng không có cảm giác gì, nhưng anh không thể chịu được khi thấy Nhan Nhã Tịnh đau lòng!
Anh vừa mới nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh rơi nước mắt!
An Trí Dũng dám khiến người con gái anh yêu phải khóc, đây chẳng phải là đang tìm đường chết sao!
Thấy viền mắt của Nhan Nhã Tịnh vẫn còn đỏ, Lưu Thiên Hàn cảm thấy đau lòng. Một khi đau lòng anh sẽ trở nên cáu kỉnh, đấm một cái, xương mũi của An Trí Dũng gãy ngay lập tức.
An Trí Dũng che mũi mình, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhìn về phía Chiến Mục Hàng gào tới xé lòng: "Anh rể, em thật sự sắp bị đánh chết rồi! Anh rể, cứu em với!"
An Trí Dũng vừa cầu cứu Chiến Mục Hàng, vừa không quên đâm Tô Thu Quỳnh một nhát.
"Tô Thu Quỳnh, con hồ ly tinh nhà cô, ai bảo cô chủ động đến tìm tôi! Cô là muốn hại chết tôi đúng không!"
Tô Thu Quỳnh chủ động đến tìm An Trí Dũng...
Chiến Mục Hàng siết chặt nắm đấm, lời An Trí Dũng nói nghe như thật nhưng anh ta lại không tin dù chỉ là nửa chữ.
Tô Thu Quỳnh cũng không phải người có xu hướng thích bị hành hạ, giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, ở nơi núi non hoang vu cằn cỗi, một mình cô ấy sợ hãi còn không kịp, làm sao có thể chủ động đến tìm con sói An Trí Dũng!
Sự thật như thế nào, có thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến việc vừa rồi Tô Thu Quỳnh phải vùng vẫy trong tuyệt vọng đến mức nào mới có thể khiến bản thân bị dày vò đến mức này, Chiến Mục Hàng chỉ hận không thể nghiền An Trí Dũng ra thành tro bụi.
Sau này nếu có thời gian, anh ta muốn tra tấn An Trí Dũng đến chết, nhưng giờ cơ thể của Tô Thu Quỳnh không thể chờ được nữa!
"An Trí Dũng, tốt hơn hết mày nên cầu nguyện rằng Tô Thu Quỳnh bình an vô sự, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tao sẽ bắt mày phải đền mạng!"
Những lời này của Chiến Mục Hàng không có một chút tình cảm nào, ác nghiệt khiến cho người nghe run sợ kinh hãi, cho dù là người to gan lớn mật như An Trí Dũng nghe được những lời như vậy cũng không nhịn được run rẩy.
Chiến Mục Hàng lao đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh, anh ta đưa tay ra cố sức muốn ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh nhưng còn chưa kịp chạm vào người Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh đã giơ tay tát vào mặt anh ta một cái thật mạnh.
"Chiến Mục Hàng, đừng chạm vào Thu Quỳnh!"
Hai mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ hoe, vừa nghĩ đến những uất ức mà Tô Thu Quỳnh phải chịu, cô chỉ hận không thể băm Chiến Mục Hàng!
Nhan Nhã Tịnh đã từng cho rằng sau khi Tô Thu Quỳnh ra tù, cô ấy sẽ có được một cuộc sống mới, nhưng cô không ngờ cô ấy đã ra tù và được tự do, song vẫn bị Chiến Mục Hàng bắt nạt hết lần này đến lần khác.
Tối hôm nay Tô Thu Quỳnh thê thảm như vậy, tuy rằng không phải tự tay Chiến Mục Hàng làm nhưng cũng là do anh ta ban tặng.
Cô biết Chiến Mục Hàng không phải người dễ chọc, chỉ là cô muốn đánh Chiến Mục Hàng, đánh thật mạnh.
Một cái tát thật sự quá hời với anh ta rồi, nhưng bây giờ cô còn phải chăm sóc Tô Thu Quỳnh nên thật sự cũng không có cách nào liều mạng với Chiến Mục Hàng.
Chiến Mục Hàng bị Nhan Nhã Tịnh đánh cho đơ luôn rồi. Đây là lần thứ hai anh ta bị phụ nữ đánh, lần thứ nhất là Tô Thu Quỳnh, lần thứ hai lại là người phụ nữ của Lưu Thiên Hàn!
Người phụ nữ này lại dám đánh anh ta!
Nếu cô không phải là người phụ nữ của Lưu Thiên Hàn, anh ta nhất định sẽ chặt tay cô!
“Nhan Nhã Tịnh, buông Tô Thu Quỳnh ra!” Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt hung ác nham hiểm, ra lệnh: “Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện!"
“Tôi sẽ đưa Thu Quỳnh đến bệnh viện, không phiền anh phải nhọc lòng đâu!” Nhan Nhã Tịnh dốc hết sức lực cõng Tô Thu Quỳnh trên lưng, cô cũng ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chiến Mục Hàng: “Chiến Mục Hàng, phiền anh sau này đừng xuất hiện trước mặt Thu Quỳnh nữa, nếu không tôi nhất định sẽ làm thịt anh!"
Chiến Mục Hàng tức giận đấm thật mạnh vào thân cây bên cạnh, người phụ nữ này thật đúng là không biết điều, lại còn dám uy hiếp anh ta!
"Nhan Nhã Tịnh, trả Tô Thu Quỳnh lại cho tôi!"
Chiến Mục Hàng thu tay về, muốn cướp Tô Thu Quỳnh từ trên vai Nhan Nhã Tịnh: "Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Trả cô ấy lại cho tôi!"
"Chiến Mục Hàng, anh còn có mặt mũi để nói à! Thu Quỳnh bị thương nặng như vậy đều là do anh ban tặng! Anh có tư cách gì mà nói cô ấy là người phụ nữ của anh?"
Nhan Nhã Tịnh càng nói càng tức, nhất là khi nghĩ đến chuyện Tô Thu Quỳnh sảy thai cô lại càng thêm tức không có chỗ xả.
Trong mắt cô cũng hiện lên chút tàn nhẫn, cô hét vào mặt Chiến Mục Hàng từng chữ một: "Chiến Mục Hàng, chuyện xui xẻo nhất trong cuộc đời này của Thu Quỳnh chính là gặp phải anh! Tôi thật sự hy vọng anh chết luôn trong trận cháy đó đi!"
"Thu Quỳnh sao lại ngốc như vậy, bất chấp sống chết lao vào đám cháy nhưng lại cứu được một kẻ ăn cháo đá bát!"
"Chiến Mục Hàng, anh mau cút cho tôi! Sau này đừng tới quấy rầy Thu Quỳnh nữa! An Tình mới là người phụ nữ của anh, cho dù anh với An Tình có như hình với bóng hay là yêu nhau lắm cắn nhau đau thì chúng tôi cũng không xen vào! Tôi chỉ hy vọng anh giống như một cái rắm, đã đánh ra rồi thì biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Thu Quỳnh đi!"
"Cút! Chiến Mục Hàng, anh mau cút cho tôi! Cút cút cút!"
Tính tình Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn ôn hòa, cô có thể hét ra một loạt những từ như vậy là đủ thấy sự chán ghét của cô đối với Chiến Mục Hàng đã đạt đến mức cực hạn.
Chiến Mục Hàng cũng rất tức Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh ta vẫn bắt được chính xác trọng điểm trong lời nói của Nhan Nhã Tịnh: "Nhan Nhã Tịnh, cô đừng nói hươu nói vượn! Ai nói Tô Thu Quỳnh là người đã cứu tôi khỏi đám cháy! Người đã cứu tôi rõ ràng là An Tình!"
“Đúng vậy, Thu Quỳnh không cứu anh, Thu Quỳnh chỉ cứu một cái rắm!” Nhan Nhã Tịnh cười khẩy nói. Cô biết Chiến Mục Hàng không tin Tô Thu Quỳnh là người đã cứu anh ta năm ấy, vậy thì cứ coi như Tô Thu Quỳnh đã cứu một cái rắm đi!
"Nhan Nhã Tịnh, cô nói lại lần nữa xem!"
Khuôn mặt Chiến Mục Hàng lạnh buốt, anh ta nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh một cách nguy hiểm, người phụ nữ này dám gọi anh ta là cái rắm!
Cho dù cô có là người phụ nữ của Lưu Cửu đi chăng nữa thì nếu cô dám gọi anh ta như vậy thì anh ta cũng không nhịn nữa đâu!
Chiến Mục Hàng còn chưa kịp nổi giận thì đã cảm thấy gò má đau nhói, anh ta đã bị Lưu Thiên Hàn đấm một cú rất mạnh.
Chiến Mục Hàng vốn đang tức đến phát điên, không hiểu sao sau khi chịu một cú đấm thì lập tức suy sụp.
Sắc mặt sa sầm, anh ta cáu kỉnh hét lên: "Lưu Thiên Hàn, cậu bị điên à! Cậu dựa vào đâu mà đánh tôi!"
Sắc mặt Lưu Thiên Hàn trở nên khó coi, đôi mắt u ám như nước, anh lập tức quật Chiến Mục Hàng ngã xuống đất.
"Dựa vào chuyện... anh đã hét vào người phụ nữ của tôi!"
"Anh Lưu, chúng ta đừng để ý đến tên thần kinh Chiến Mục Hàng này nữa, mau đưa Thu Quỳnh đến bệnh viện đi!"
Nhan Nhã Tịnh thấy anh Lưu đánh Chiến Mục Hàng mấy cái thì trong lòng khoái đến điên rồi, thật ra cô rất muốn thấy cảnh anh Lưu hành hạ Chiến Mục Hàng một cách tàn nhẫn nhưng cơ thể Tô Thu Quỳnh lại không thể đợi thêm được nữa.
Chiến Mục Hàng lau vết máu ở khóe môi và lạnh lùng đứng dậy từ trên mặt đất, cả người lạnh lẽo âm u như Diêm La nơi địa ngục.
"Lưu Cửu, nếu như cậu vẫn coi tôi là anh em thì đừng xen vào chuyện này nữa! Trả Tô Thu Quỳnh lại cho tôi!"