Anh vô thức muốn lao tới ôm cô thật chặt vào lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm chế lại sự thôi thúc này.
Người phụ nữ này, vừa không biết xấu hổ lại vừa gian xảo, ai biết được có phải cô ta đang giả vờ ngất xỉu hay không!
Nghĩ như vậy, Lưu Thiên Hàn chậm rãi đi tới trước mặt Nhan Nhã Tịnh: “Đừng giả vờ nữa!”
Nhan Nhã Tịnh vẫn nằm bất động trên mặt đất, rõ ràng bờ môi của cô trắng bệch như vậy, trắng bệch gần như không nhìn thấy tia máu, nhưng khuôn mặt của cô lại đỏ bừng một cách đáng sợ, như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt trên mặt cô vậy.
Càng nhìn khuôn mặt này của Nhan Nhã Tịnh, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng thêm cáu kỉnh không thể dùng từ ngữ để hình dung được. Anh vươn tay ra định lôi Nhan Nhã Tịnh từ dưới mặt đất, để cô không thể tiếp tục giả chết được nữa.
Khi anh túm lấy cô tay cô, anh mới phát hiện trên người cô nóng tới đáng sợ.
Ban nãy anh cũng đã chạm vào cơ thể cô rồi, nhưng không hề chú ý tới sự khác thường trên người cô, không ngờ rằng cô lại sốt nặng như vậy.
Lưu Thiên Hàn rụt tay khỏi cổ tay cô, bờ môi mỏng vô thức mím lại, như thể đã trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý rất căng thẳng, sau đó anh lại vươn tay ra sờ lên trán cô.
Trán cô còn nóng hơn cổ tay, có thể là do sốt quá nặng, cơ thể cô không ngừng run rẩy, nhìn trông vô cùng đau khổ.
“Đáng chết!”
Lưu Thiên Hàn rủa thầm một tiếng, nhưng vẫn bế Nhan Nhã Tịnh lên ném vào trong chiếc siêu xe của anh.
Anh tự nhủ với bản thân, anh đưa người phụ nữ này về nhà không phải vì anh quan tâm đến người phụ nữ này, chỉ là vì anh không muốn thấy chết mà không cứu thôi.
Suy nghĩ này thực ra có chút tự lừa mình dối người. Trước giờ anh không phải là người lương thiện gì, người bị bệnh nặng chết thảm trước mặt anh, anh cũng chẳng chớp mắt lấy một cái, sao anh lại đột nhiên trở nên từ bi như vậy được!
Bây giờ Nhan Nhã Tịnh thực sự rất khó chịu, trong người khó chịu, trong lòng cũng khó chịu.
Cô cảm thấy cơ thể của cô lúc thì như bị nướng trong lửa, lúc thì rơi xuống hầm băng, lạnh đến mức cô sống không bằng chết.
Nhưng thứ càng lạnh hơn, vẫn là trái tim của cô.
Một mình cô đơn độc, bước đi trong trời đất đầy băng tuyết, cô nhìn xung quanh, nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy người mà cô ngày nhớ đêm mong, nhưng cô lại không nhìn thấy gì cả.
Cô mơ một giấc mơ vô cùng vô cùng đáng sợ, cô không tìm thấy anh Lưu mà cô yêu nhất nữa.
Cô đi khắp trời đất, đi hàng ngàn dặm, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của anh.
Rõ ràng là người đó nói rằng sẽ ở bên cô sớm chiều, sao cô lại không tìm thấy anh chứ!
Cô không cam lòng cứ thế vĩnh viễn mất tin tức của anh, cô chạy điên cuồng trong trời đất đầy băng tuyết.
Sau đó, có thể là ông trời thương tiếc cô, cuối cùng cô cũng tìm được bóng dáng của anh Lưu.
Cô hét lên tên của anh Lưu, lao về phía anh Lưu như phát điên, thế nhưng cô còn chưa tới gần anh, cô còn chưa thấy rõ được nụ cười trên mặt anh thì một chiếc xe tải đã đâm mạnh vào người anh.
Máu đỏ tươi nhuộm đỏ màn tuyết trắng tinh, anh ở ngay trước mặt cô, tan nát, không còn mở mắt ra nữa.
“Anh Lưu...”
Nhan Nhã Tịnh vươn tay ra, cô gắng sức muốn bắt lấy gì đó, nhưng cô không bắt được gì cả.
Sao lại không bắt được chứ! Rõ ràng là anh Lưu đang ở gần trong gang tấc, cho dù là thi thể lạnh lẽo cũng được, cô muốn bắt được anh Lưu. Nhưng thứ cô bắt được, chỉ có đống tuyết trộn lẫn với máu.
“Anh Lưu, đừng rời xa em mà... Anh Lưu, đừng rời xa em...”
Nhan Nhã Tịnh khẽ thút thít, nước mắt không kìm được lăn xuống từ khóe mắt cô: “Anh Lưu, cầu xin anh, đừng rời xa em có được không? Anh Lưu, không có anh, em sống không bằng chết...”
Lưu Thiên Hàn vừa bế cô tới chiếc giường lớn trong phòng anh, liền thấy cô im lặng nức nở.
Ngay sau đó, giọt nước mắt trong suốt long lanh chảy xuống từ khóe mắt cô, gọi từng tiếng anh Lưu gì đó.
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, lẽ nào, người phụ nữ này thực sự có một người khách họ Lưu, giữa hai người có tình cảm thật lòng, yêu đến mức gắn bó keo sơn, sống chết bên nhau sao?
Cô thích người đàn ông họ Lưu kia đến như thế sao! Đã thế này rồi mà còn nhớ nhung anh ta mãi chẳng quên!
Càng nghĩ trong lòng Lưu Thiên Hàn càng khó chịu, anh bực bội ném Nhan Nhã Tịnh lên giường, định để mặc cô tự sinh tự diệt.
Sau đó, cuối cùng trong lòng vẫn không nỡ, anh vẫn gọi vào số bác sĩ tư nhân.
Lưu Thiên Hàn vừa định ra ngoài, coi như mắt không thấy tâm không phiền, thì đột nhiên Nhan Nhã Tịnh mở mắt ra, cô bò xuống khỏi giường, loạng choạng nhào lên người anh.
“Anh Lưu! Anh Lưu, em biết anh sẽ không rời xa em mà! Em biết là anh sẽ không vứt bỏ em mà...”
Bây giờ đầu óc Nhan Nhã Tịnh đang loạn hết cả lên, ý thức của cô có hơi mơ hồ. Cô chỉ nghĩ rằng phải gắng sức ôm lấy người đàn ông trước mặt, sống chết cũng không buông ra!
“Anh Lưu, em đau lòng lắm! Bọn họ đều nói anh chết rồi, em rất đau lòng! Nhìn thi thể của anh, em thực sự cũng muốn đi theo anh, nhưng em không thể chết được, hai bé cưng của chúng ta đã không có ba rồi, em không thể để chúng không có cả mẹ được.”
“May mà, may mà anh không sao, anh Lưu, anh quay về rồi, em thực sự vui lắm, cực kỳ vui! Anh Lưu, đừng rời xa em nữa, đừng rời xa em nữa có được không?”
Lưu Thiên Hàn ghét nhất chính là bị người khác đụng chạm vào cơ thể. Từng có một người phụ nữ không biết điều mà nhào lên người anh, thế là anh ném thẳng cô ta sang châu Phi luôn. Nhưng bây giờ anh lại không thể nhẫn tâm với người phụ nữ không biết xấu hổ này được.
“Cút!”
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng khẽ quát lên, nhưng Nhan Nhã Tịnh lại ôm anh càng chặt hơn.
Bây giờ trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, chính là dù có chết cô cũng sẽ không buông anh Lưu ra!
“Anh Lưu, em không cút, em không cút! Anh Lưu, trước đây anh không đối xử với em như vậy! Anh hung dữ với em như vậy, trong lòng em thực sự đau lắm.”
“Nhưng anh vẫn còn sống là chuyện em vui nhất rồi. Chỉ cần anh vẫn còn sống, cho dù anh hung dữ với em đến mức nào thì trong lòng em vẫn vui vẻ.”
“Anh Lưu, em đau quá, nơi này của em thực sự rất đau...”
Nhan Nhã Tịnh dồn sức che ngực mình, sao lại đau như vậy chứ, đau đến mức, cô không biết được nên sống tiếp thế nào nữa!
“Anh Lưu, em đau lắm, đau đến mức không thở nổi...”
Nhan Nhã Tịnh thở hổn hển mấy hơi. Cô đỏ mắt mê man nhìn anh, muốn nói chút gì đó nhưng lại không nói thành lời được, tủi thân rưng rưng trực khóc.
Lưu Thiên Hàn cũng không cho cô cơ hội để nói, anh hất cô ra. Cô đứng không vững nên chật vật ngã thẳng xuống đất.
“Ha! Đau á? Cô diễn trò đến nghiện luôn rồi đúng không? Một người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng như cô mà cũng biết đau à?”
“Nếu như cô thực sự để ý tới anh Lưu gì đó của cô thì cô đã không nghĩ đủ mọi cách quyến rũ đàn ông! Làm một con điếm còn muốn giữ trinh tiết, cô khiến tôi thấy ghê tởm quá đấy!”
Trong đầu Nhan Nhã Tịnh vô cùng hỗn loạn, cụ thể Lưu Thiên Hàn nói cái gì, cô không nghe rõ được, trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại một câu nói.
Người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng.
Cô tủi thân bĩu môi: “Anh Lưu, em không phải người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng, em không bẩn! Đúng, em không tên là người phụ nữ bẩn thỉu tột cùng, em có tên mà!”
“Anh Lưu, sao anh lại quên tên của em chứ!”
“Anh Lưu, em là Nhan Nhã Tịnh đây!”