Người phụ nữ này, sao cô dám!
Chiến Mục Hàng tức tới mức muốn giết người, nhưng hiện tại, anh ta không biết rốt cuộc mình nên giết ai.
Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm vào một trong những tên tiến lại gần Tô Thu Quỳnh. Nếu ánh mắt có thể giết người thì e rằng tên đó đã bị băm thành nghìn mảnh.
Tuy ngoài mặt Tô Thu Quỳnh vẫn vô cùng bình tĩnh nhưng khi mấy tên đàn ông đó tiếp cận cô, trong lòng cô cảm thấy ghê tởm tới khó chịu.
Nhưng sự kiêu ngạo không cho phép cô thể hiện sự yếu đuối trước mặt Chiến Mục Hàng.
Hiện giờ cô bị bốn người đàn ông ức hiếp. Nếu cô lộ ra vẻ yếu đuối thì Tô Thu Quỳnh sẽ đáng thương biết bao!
Cô không muốn sống một cuộc đời bi kịch từ đầu tới cuối!
Tô Thu Quỳnh tiếp tục cười, dù có ghê tởm muốn ói nhưng cô vẫn nở nụ cười phong tình vạn chủng.
“Tới đi! Haha, mấy người đều tới đi!”
Nghe thấy tiếng cười của Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng chỉ cảm thấy một ngọn lửa từ lồng ngực xông thẳng lên não bộ của anh.
Còn tới!
Tới cái rắm!
Lúc này, Chiến Mục Hàng đã sớm quên sạch chuyện bốn người đàn ông đó là do anh ta tìm đến để lăng nhục Tô Thu Quỳnh.
Anh chỉ cảm thấy hiện giờ mình không thể nhịn nổi nữa, cũng không cần phải nhìn. Anh ta quên cả mở cửa, trực tiếp tung một cước rồi xông vào trong phòng.
Tô Thu Quỳnh nghe thấy tiếng động nên bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía Chiến Mục Hàng.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Chiến Mục Hàng như vừa mới bắt gian vợ mình tằng tịu với người đàn ông khác, nụ cười trên môi Tô Thu Quỳnh biến thành nụ cười chế giễu.
“Cậu Chiến, sao anh lại tới đây? Sao, đêm nay muốn chơi cùng à?”
Tô Thu Quỳnh khiêu khích nhếch môi: “Đáng tiếc, tôi xem thường kỹ thuật của anh, đêm nay, tôi không có hứng ngủ với anh đâu.”
Nói xong, Tô Thu Quỳnh giơ tay lên cười cười với mấy tên đàn ông kia: “Nhanh tới đây! Sao mà ngốc thế! Tôi sắp đợi không nổi rồi!”
Đợi không nổi….
Chiến Mục Hàng tức giận tới mức khuôn mặt tuấn tú kia vừa xanh vừa tím, anh ta nghiến răng gầm lên: “Tô Thu Quỳnh!”
Tô Thu Quỳnh không thèm liếc anh ta mà chỉ dùng đôi mắt câu hồn đoạt phách kia nhìn về phía những tên đàn ông trước mắt.
Nghĩ tới chuyện Tô Thu Quỳnh thật sự muốn làm chuyện đó với lũ người kia, Chiến Mục Hàng không thể khống chế nổi bản thân nữa. Anh ta giơ chân đá bay tên đang đè lên người Tô Thu Quỳnh.
“Cút!”
Mấy tên kia không hiểu tại sao Chiến Mục Hàng bỗng hành xử kỳ lạ như thế. Bọn họ vừa định nói thêm gì đó thì Chiến Mục Hàng đã vung tay đấm thẳng lên người bọn họ.
Họ rất sợ Chiến Mục Hàng nên chỉ biết nhẫn nhịn mặc anh ta đấm đá.
Sau khi đánh đủ, Chiến Mục Hàng lặp lại một lần nữa: “Cút!”
Tuy không nỡ buông bỏ Tô Thu Quỳnh nhưng bọn họ càng sợ bị Chiến Mục Hàng đánh chết hơn. Họ luyến tiếc nhìn Tô Thu Quỳnh một cái rồi vội vàng xông ra ngoài.
Tô Thu Quỳnh lười chỉnh lại quần áo. Cô lười biếng dựa vào tường, lạnh nhạt nhìn Chiến Mục Hàng.
“Sao, cậu Chiến muốn làm chuyện đó với tôi thật à? Nhưng lúc nãy tôi đã nói rồi, kỹ thuật của anh quá kém, tôi khinh!”
“Tô Thu Quỳnh!”
Chiến Mục Hàng tức giận nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh. Toàn thân ngứa ngáy, tay chân càng ngứa. Anh ta thật sự muốn đánh chết người phụ nữ không biết trời không biết đất này. Nhưng lại nghĩ, nếu anh ta đánh chết cô thì chắc chắn bản thân sẽ càng tức giận hơn. Vậy nên, Chiến Mục Hàng chỉ có thể hung hăng nhìn Tô Thu Quỳnh.
Nhưng Tô Thu Quỳnh hoàn toàn không quan tâm tới sự tức giận của Chiến Mục Hàng, cô vịn tường rồi từ từ đứng dậy: “Cậu Chiến, anh cũng biết kỹ thuật của mình rất tệ đúng không? Nếu anh đã tự biết thân biết phận như thế thì đừng đứng đây khiến người ta buồn nôn nữa, mau cút đi!”
Vốn dĩ Chiến Mục Hàng đã giận tới sắp bùng nổ rồi, sau khi nghe lời này, anh ta càng tức giận hơn.
Đánh thì không đánh, mắng thì Tô Thu Quỳnh là bất khả chiến bại, Chiến Mục Hàng không có cách nào để trút giận, cuối cùng, anh ta chỉ có thể giận dữ rời đi.
Sau khi Chiến Mục Hàng rời đi, thế giới của Tô Thu Quỳnh cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng cô lại dâng lên sự hoảng loạn không nói thành lời.
Cô không biết vị trí cụ thể của nơi này nhưng cô có thể cảm nhận được ở đây vô cùng hoang vắng.
Quả nhiên, sau khi bước ra khỏi nhà máy bỏ hoang, Tô Thu Quỳnh phát hiện nơi đây không chỉ hoang vắng thôi đâu.
Trước không thôn, sau không nhà, xung quanh là tiếng kêu gào của những sinh vật không tên, cộng thêm bóng đen của vài thân cây to bên cạnh, tất cả mọi thứ đều khiến Tô Thu Quỳnh hoài nghi mình đã trở thành nữ chính phim kinh dị!
Ở nơi này chắc chắn không có taxi. Bây giờ app đặt xe tiện lợi như thế nhưng ở nơi hẻo lánh như vậy, tài xế lái xe đêm chắc chắn sẽ không tới đây.
Dù có tài xế tình nguyện tới đây thì e rằng tối nay cô không cần phải trở thành nữ chính phim kinh dị nữ mà biến thành nữ chính trên bản tin thời sự ngày hôm sau.
Dù gì gần đây cũng có quá nhiều tin tức về những người phụ nữ độc thân đặt xe qua app rồi bị hại, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi.
Lúc trước khi ở trên xe Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh đã gửi tin nhắn cầu cứu Nhan Nhã Tịnh rồi. Cô vội vàng lấy điện thoại ra rồi gửi vị trí của mình cho Nhan Nhã Tịnh. Ở nơi như thế này, cô không yên tâm để Nhan Nhã Tịnh tới đây một mình.
Cô thà làm nữ chính trên bản tin thời sự cũng không muốn một mình Nhan Nhã Tịnh nửa đêm chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này.
Nhưng trong lòng cô biết rất rõ, Nhan Nhã Tịnh sẽ không tới đây một mình đâu.
Cậu Lưu sẽ không để Nhan Nhã Tịnh tới đây một mình.
Nhan Nhã Tịnh có Anh Lưu tốt nhất thế giới.
Đôi mắt Tô Thu Quỳnh bất giác lấp lánh ánh lệ. Thật ra cô khá ngưỡng mộ Nhan Nhã Tịnh vì có thể gặp được một người đối xử tốt với cô như Lưu thiếu. Tiếc là cô không may mắn như Nhan Nhã Tịnh, cả đời này, cô cũng không thể gặp được người nguyện sống chết vì cô như thế.
Tô Thu Quỳnh dụi mắt thật mạnh. Dù cả đời này cô đã xác định bản thân mình không có được hạnh phúc, nhưng người bạn tốt nhất của cô được hạnh phúc, thế cũng đủ làm cô vui vẻ rồi!
Ánh đèn pha bỗng chiếu lên mặt Tô Thu Quỳnh. Cô tưởng là Nhan Nhã Tịnh đến, nhưng sau đó nghĩ lại, cô vừa mới gửi vị trí thôi, sao Nhan Nhã Tịnh tới nhanh như vậy được.
Quả nhiên, người bước xuống xe không phải là Nhan Nhã Tịnh, mà là An Trí Dũng.