Anh ta thực sự rất sợ, anh ta sợ rằng sau khi anh ta mở cửa phòng tắm ra sẽ nhìn thấy một cái xác lạnh lẽo.
Những năm qua anh ta tung hoành trong thương trường, chưa bao giờ là người hiền lành lương thiện, anh ta cũng từng dẫm lên thi thể của người khác bước lên từng bước một mà mặt chẳng đổi sắc, nhưng anh ta sợ nhìn thấy thi thể của Tô Thu Quỳnh.
“Đại ca...”
Minh Quân vội vàng chạy tới cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra, nghĩ tới bên trong có thể là Tô Thu Quỳnh từng có ơn với anh ta, trong lòng anh ta cũng thấy khó chịu.
Con người thật mâu thuẫn, Minh Quân cảm thấy đại ca nhà mình ức hiếp Tô Thu Quỳnh hết lần này đến lần khác, quả thực rất quá đáng. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ như người mất hồn này của Chiến Mục Hàng, anh ta lại cảm thấy đại ca lạnh lùng vô tình, tàn nhẫn quyết đoán của mình có hơi đáng thương.
Chiến Mục Hàng không nói gì, cuối cùng anh ta vẫn quyết định mở cửa ra, nhỡ đâu Tô Thu Quỳnh vẫn còn sống thì sao? Anh ta kéo dài thêm một phút thì cơ hội sống của Tô Thu Quỳnh sẽ ít đi một phút.
Cửa phòng tắm cũng bị Tô Thu Quỳnh khóa trái từ bên trong, Chiến Mục Hàng không đợi được dù là một giây, anh ta nhấc chân lên đạp phăng cánh cửa trước mặt.
Màu máu lan tràn.
Chói mắt tới mức đôi mắt của Chiến Mục Hàng như nhiễm màu máu ngợp trời, vô cùng đau đớn, vô cùng nhói rát, anh ta phải dùng hết sức lực trên người mình mới mở được mắt ra.
Tô Thu Quỳnh, cứ thế nằm trong bồn tắm, cô nằm bất động trong đó, chỉ lộ ra khuôn mặt không còn sức sống.
Nước chưa tắt, nước trong bồn tắm lẫn lộn với máu của Tô Thu Quỳnh, còn đang không ngừng chảy ra bên ngoài. Trong bồn tắm cũng đỏ ngầu, đỏ đến như vậy, khiến khuôn mặt không còn màu máu của Tô Thu Quỳnh càng thêm trắng toát như tờ giấy.
Cổ tay trái của cô buông thõng xuống trong bồn tắm, bị làn nước lướt qua, mang theo những tơ máu.
Từ phía của Chiến Mục Hàng có thể nhìn thấy rõ ràng được vết rạch sâu đến tận xương trên cổ tay Tô Thu Quỳnh.
Chiến Mục Hàng, nếu như anh còn chạm vào tôi nữa, tôi sẽ chết! Tôi nhất định sẽ chết!
Hàng đột nhiên lảo đảo, nếu Minh Quân đứng đằng sau anh ta không dùng sức đỡ lấy, anh ta
trọng, anh ta cũng biết lúc Tô Thu Quỳnh ở trong tù, thậm chí sau
ta cứ cảm thấy người phụ nữ như Tô Thu Quỳnh sẽ không dễ dàng lấy cơ thể của mình
cô nữa thì cô sẽ chết, khi đó anh ta chẳng để
cô sẽ chết không phải đang dọa nạt anh ta, mà cô thực sự sẽ
“Tô Thu Quỳnh!”
tài giỏi nhưng cũng không biết lúc này nên dùng từ gì để hình
lạnh lùng như thế cũng có lúc nói ra bằng
Chiến Mục Hàng đột nhiên không dám ôm lấy
cô cử động một chút, cho dù là sợi tóc lung lay một
“Thu Quỳnh!”
Chiến Mục Hàng là bao, gần đây bởi vì anh ta và Chiến Mục Hàng trở thành tình địch, quan hệ hơi căng thẳng, nhưng dù sao thì tình nghĩa nhiều năm vẫn còn đó, anh ta vẫn tới tham gia hôn lễ của
cho Tô Thu Quỳnh mấy tin nhắn nhưng Tô Thu
gọi điện cho Tô Thu Quỳnh cũng không có ai
tác phụ trách ghi âm ca khúc của Tô Thu Quỳnh, mới biết rằng Tô
mạnh mẽ hơn, nhất là khi nhìn thấy Chiến Mục Hàng leo lên tầng như phát
độ của Chiến Mục Hàng nhanh hơn anh ta một chút, anh ta không đuổi kịp Chiến Mục
Chiến Mục Hàng hay Tô Thu Quỳnh ở phòng nào, anh ta lại đi hỏi nhân viên công tác của khách sạn về những tin tức này, lãng phí rất nhiều thời gian, không ngờ rằng đợi tới khi anh ta đuổi
“Thu Quỳnh!”
thấy cả trái tim mình đều đang rỉ máu, anh ta dùng sức ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng, nước trong
lạnh
chặt vào lồng ngực anh ta, nhưng không biết có phải vì anh ta quá căng thẳng hay không, hay là vì nguyên nhân khác, anh ta không cảm nhận được
tim
Thu Quỳnh cho tôi! Trả cho tôi!” Chiến Mục Hàng lao về phía Lâm Tiêu như thể phát điên, Tô Thu Quỳnh là của anh ta,
bất cẩn để mất vợ mình, bây giờ anh ta khó khăn lắm mới tìm được cô, anh ta không thể để cô biến mất trước mặt anh
cho anh! Chiến Thất, anh cút đi cho tôi!
Lâm Tiêu không phải đồ mù, anh ta cúi đầu xuống là đã nhìn thấy vết đỏ rõ ràng trên cổ Tô Thu Quỳnh, cùng với những dấu vết như ẩn như hiện ở những nơi khác trên người cô.
Cổ của cô chắc hẳn là đã bị người khác bóp, môi dưới của cô bị chính cô cắn rách, vết máu đã khô cạn, nhưng vẫn khiến lòng người sợ hãi.
Hiển nhiên là khi nãy cô đã bị Tô Thu Quỳnh cưỡng bức.
Anh ta biết Tô Thu Quỳnh hận Chiến Mục Hàng tới mức nào, anh ta cũng biết rằng Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng ức hiếp hết lần này đến lần khác, trong lòng cô tuyệt vọng tới cơ nào.
Bị người mình hận nhất cưỡng bức, cô không còn đường để trốn tránh, cho nên cô đã lựa chọn cái chết.
Giống như lúc trước cô từng nói, lần đó cô bị người khác ức hiếp trong tù, dù có chết cô cũng không chịu thuận theo, cắn lưỡi tự sát.
Là Chiến Mục Hàng đã ép Tô Thu Quỳnh đến mức không còn đường lui nữa! Chiến Mục Hàng có tư cách gì để chạm vào Tô Thu Quỳnh chứ!
“Lâm Tam, trả Tô Thu Quỳnh lại cho tôi!”
Chiến Mục Hàng như một người điên, bây giờ trong lòng anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó là anh ta không thể để Tô Thu Quỳnh bị người khác cướp đi được!
Nhan Nhã Tịnh chạy theo tới đây nhìn thấy Chiến Mục Hàng nhào lên muốn cướp Tô Thu Quỳnh lại, cô dùng hết sức lực mình đẩy anh ta ra: “Chiến Mục Hàng, anh có bệnh đấy à! Ai cho anh bắt nạt Tô Thu Quỳnh hết lần này đến lần khác như thế! Anh dựa vào đâu hả!”
“Trả Tô Thu Quỳnh lại cho tôi!”
Chiến Mục Hàng gằn giọng nói từng câu từng chữ: “Trả cho tôi!”
“Chiến Mục Hàng, nếu như anh muốn để Tô Thu Quỳnh chết thì anh cứ quậy tiếp đi!”
Câu nói của Nhan Nhã Tịnh lập tức khiến Chiến Mục Hàng bình tĩnh lại, cô bảo Lâm Tiêu nhanh chóng đặt Tô Thu Quỳnh ra chiếc giường lớn bên ngoài rồi tiến lên cầm máu khẩn cấp cho Tô Thu Quỳnh.
Từ lúc Tô Thu Quỳnh cắt cổ tay tự sát đến giờ thực sự chưa đến nửa tiếng đồng hồ, ban nãy cô ấy ngâm trong bồn tắm đã hết hơn một tiếng rồi.
Bây giờ cô ấy vẫn còn chút hơi thở, nhưng Nhan Nhã Tịnh không chắc Tô Thu Quỳnh có thể sống sót được hay không.
Lần này Tô Thu Quỳnh cắt cổ tay sự sát còn nghiêm trọng hơn so với những lần trước, rất có khả năng rằng không đợi Tô Thu Quỳnh được đưa tới bệnh viện thì Tô Thu Quỳnh đã không còn hơi thở nữa rồi.