Nhạc Dũng khóc không ra nước mắt, vì không để đắc tội cả hai bên nên anh chỉ có thể yếu ớt đáp một câu: "Tôi… tôi không biết nữa. "
"Anh không biết?! "
Nhan Nhã Tịnh trực tiếp ngơ luôn: "Anh đã bị người ta ép vào tường rồi mà còn không biết đối phương là ai á?! "
"Chị Nhan, chị đừng hỏi nữa, tôi thật sự không biết. "
Nhạc Dũng muốn khóc luôn rồi, boss lớn mặc dù kiệm lời, có một số chuyện sẽ không nói ra nhưng trong lòng anh hiểu rõ, ở trước mặt Nhan Nhã Tịnh, boss lớn rất chú ý hình tượng, nếu như anh dám nói cho Nhan Nhã Tịnh biết sự thật thì anh chắc chắn sẽ bị boss lớn ngược chết!
"Tôi biết rồi! "
Nghe thấy giọng của Nhan Nhã Tịnh, trái tim của Nhạc Dũng lập tức treo ngược cành cây, sao cô lại biết cái gì nữa vậy?
Cô biết gì rồi?
Tầm mắt của Lưu Thiên Hàn rơi trên mặt Nhan Nhã Tịnh, cổ họng anh đột nhiên có chút ngứa liền không nhịn được ho vài tiếng.
Chuyện ép tường lần đó là bóng đen tâm lý của Nhạc Dũng, vậy sao lại không phải bóng đen tâm ký của anh được chứ !
Bây giờ anh nghĩ lại còn cảm thấy có chút buồn nôn.
Đến bản thân anh còn có chút buồn nôn, nếu như để Nhan Nhã Tịnh biết được thì cô còn không chán ghét anh chết mất sao!
"Chị Nhan, chị biết gì vậy? "
"Tôi biết người ép anh vào tường là ai rồi! "
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói vậy, Nhạc Dũng suýt chút nữa thì đánh trượt tay lái.
Nhạc Dũng cảm nhận được ánh mắt như lưỡi dao lạnh ngắt của Lưu Thiên Hàn đặt sau gáy mình, anh quyết định thấy chết không sờn.
Cho dù Nhan Nhã Tịnh có đoán được người ép tường anh là boss lớn, vì tôn nghiêm đàn ông của boss lớn anh quyết định có chết cũng không nhận!
"Ai…ai vậy? "
"Một tên đàn ông vô cùng xấu! "Nhan Nhã Tịnh vô cùng kiên định nói: "Anh còn không muốn nhắc đến anh ta, chắc chắn là anh ra rất xấu! "
"Đúng vậy, anh ta không chỉ xấu mà tâm lý còn vặn vẹo! Ừm, đến cả đàn ông cũng không bỏ qua, anh ta chắc chắn là bị thiếu hụt tâm lý nghiêm trọng! "
"Nhạc Dũng, anh đáng thương quá đi mất, vậy àm lại bị một tên thần kinh tâm lý vặn vẹo ép vào tường! "
Đồ thần kinh tâm lý vặn vẹo…
Nhạc Dũng yếu ớt rùng mình một cái, anh cũng thấy mình rất đáng thương, ngày mai khả năng cao là cái tên thần kinh tâm lý vặn vẹo này sẽ đánh chết anh mất!
Đồng cảm với Nhạc Dũng xong, Nhan Nhã Tịnh lại quay mặt sang phía Lưu Thiên Hàn tìm kiếm sự đồng cảm: "Anh hai, anh nói xem sao lại có người méo mó như vậy chứ?! Làm người bình thường có gì không tốt sao cứ phải không bằng héo chó như vậy chứ, Nhạc Dũng thật là đáng thương! "
Khóe môi Lưu Thiên Hàn giật giật, tâm lý vặn vẹo? Bệnh thần kinh? Không bằng héo chó?
Ừm, tối nay anh sẽ cho cô biết thế nào mới là tâm lý vặn vẹo!
Nhạc Dũng một đường đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ Nhan Nhã Tịnh nói anh thật đáng thương xong, Lưu Thiên Hàn cũng ý vị sâu xa mà làm một câu, ừm, anh ta quả thực đáng thương.
Nếu như vậy thì ngày mai anh liền sẽ thật sự đáng thương rồi!
Nhạc Dũng chỉ sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ lại thảo luận vấn đề ép tường gì đó nữa, đưa cô và Lưu Thiên Hàn về đến Thiển Thủy Loan xong anh liền như chạy trốn mà xông ra ngoài.
Thực ra Nhan Nhã Tịnh hiện tại cũng không còn sức lực để thảo luận vấn đề ép tường gì đó với Nhạc Dũng nữa.
Dạ dày cô không tốt, cả ngày hôm nay đều không ăn gì cả, đến tối lại uống nhiều rượu như vậy, xem bói cho Nhạc Dũng xong thì dạ dày cô liền đau đến nỗi không còn sức nói chuyện nữa rồi.
Dạ dày càng đau thì đầu óc cô lại càng thanh tỉnh, cô nhớ rõ ràng, sáng hôm nay anh Lưu bắt cô uống thuốc tránh thai, cô cũng nhớ rõ rằng ở trong lòng anh cô còn rẻ mạt hơn cả gái gọi.
Vốn dĩ nửa người của Nhan Nhã Tịnh còn đang dựa vào trên người Lưu Thiên Hàn, sau khi đầu óc dần trở nên thanh tỉnh, cô liền muốn cũng anh giữ khoảng cách.
Cơ thể cô không dấu vết dời khỏi người anh, bò ở một bên cửa sổ nhìn dòng xe cộ tấp nập ngẩn ra.
Cô rất khó chịu.
Gần đây cô luôn tìm mọi cách lấy lòng anh Lưu, còn như dỗ trẻ con mà dỗ anh, nhưng thực ra cô cũng muốn có người có thể dỗ dành cô.
Lưu Thiên Hàn khong có chú ý đến khác thường của Nhan Nhã Tịnh, anh nghĩ là men rượu trong người cô lại lên, cô buồn ngủ rồi nên mới đột nhiên yên tĩnh như vậy.
Anh là người đàn ông để ý mặt mũi, quan hệ giữa bọn họ bây giờ không được tính là quá tốt, cô không chủ động dựa vào người anh thì anh tự nhiên cũng sẽ không chủ động dựa gần cô.
Lưu Thiên Hàn cho là cô say đến lung la lung lay như vậy thì lúc xuống xe sẽ chủ động muốn anh ôm cô.
Ngoài ý muốn là cô vậy mà lại tự mình xuống xe, đến cả ý định đi tới nắm tay anh cũng không có.
Ha!
Chẳng lẽ còn muốn anh chủ động nắm tay cô sao?
Anh không có rảnh như vậy!
Lưu Thiên Hàn cố ý đi chậm lại, đi được mấy bước rồi cô vẫn không có ý định dựa gần vào anh, anh dứt khoát lười đợi cô, đôi chân dài bước nhanh, chỉ trong chớp mắt liền biến mất trong tầm mắt Nhan Nhã Tịnh.
Dạ dày của Nhan Nhã Tịnh càng ngày càng đau dữ dội, mồ hôi lạnh chảy đầy trán cô, nhìn bầu trời đêm đầy sao khiến cô không nhìn được nghĩ, trước đây, cũng là một buổi tối trời đầy sao, trong con mưa cánh hoa hồng, anh quỳ một gối xuống đất chân thành cầu hôn cô.
Anh nói, anh sẽ đối tốt với cô cả một đời.
Anh cũng nói, Nhan Nhã Tịnh, cô thật thấp hèn.
Rõ ràng vẫn là người mà đã từng yêu thương cô nhất, tại sao đến bây giờ lại làm cô đau như vậy!
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên có chút tức giận, tức vì anh quên mất cô, tức vì anh làm cô đau như vậy.
Nếu như là bình thường, cô sẽ không tức giận với Lưu Thiên Hàn như vậy, nhưng sau khi say rượu cô lại đặc biệt cố chấp, cô chính là không muốn để ý đến anh.
Nhan Nhã Tịnh biết bây giờ anh nhất định đã về phòng của mình, cô cũng không muốn đến phòng của anh, đến cả chăn cũng không ôm ra liền trực tiếp nằm trên ghế sô pha ở phòng khách, dự định ngủ một giấc quên trời quên đất.
Thực ra lăn lộn hơn nửa buổi tối như vậy cô thực sự có chút buồn ngủ rồi, chỉ là dạ dày đau vô cùng khiến cô không ngủ được.
Nhan Nhã Tịnh cuộn người trên ghế sô pha, cô dùng sức ôm lấy bụng mình muốn giảm bớt chút cảm giác đau đớn đó, nhưng cho dù cô có dùng sức ôm bụng mình ra sao thì cảm giác đau đớn đó vẫn chỉ tăng không giảm như cũ.
Nhan Nhã Tịnh đau đến muốn khóc.
Nếu là anh Lưu của trước đây thì anh ấy chắc chắn sẽ không nỡ để cô đau như vậy.
Nhưng anh Lưu của bây giờ sẽ cô ý để cô đau.
Lưu Thiên Hàn về đến phòng xong, thấy Nhan Nhã Tịnh chậm chạp không lên khiến anh không khỏi có chút lo lắng.
Anh bực bội châm một điếu thuốc lại nặng nề dập nó đi bước nhanh xuống lầu.
Lúc anh xuống lầu liền nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh nằm trên ghế sô pha, hai bờ vai nhỏ bé của cô run rẩy, trông rất đáng thương.
Cô đang khóc.
Tâm trạng Lưu Thiên Hàn càng bực bội hơn.
Bực đến nỗi muốn bóp nát đôi bờ vai nhỏ bé đó của cô.
"Nhan Nhã Tịnh, em còn khóc nữa thì có tin anh đánh gãy châm em không! "
Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ đã khó chịu, nghe lời nói của Lưu Thiên Hàn lạnh lùng như vậy cô lại càng khó chịu hơn, vai cô cũng càng run đến lợi hại hơn.
Lưu Thiên Hàn thấp giọng chửi thề một câu liền bước nhanh đến trước ghế sô pha, anh nâng cầm Nhan Nhã Tịnh lên muốn nói với cô là đừng khóc nữa.
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì anh đột nhiên chú ý đến môi của Nhan Nhã Tịnh sưng đỏ một cách rõ ràng.
Đó rõ ràng là…
"Nhan Nhã Tịnh, em với Cung Trí Cương đã làm những gì rồi?! Hai người đã hôn nhau rồi đúng không! "