Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoạn đường này hơi hoang vu, xung quanh thậm chí còn không có đèn đường, bắt taxi cũng không dễ. Cậu trẻ ném cô ở đây, chẳng lẽ không sợ cô gặp nguy hiểm sao?

Đúng rồi, anh Lưu đã không còn là anh Lưu từng yêu cô sâu đậm nữa, anh sẽ không quan tâm đến sống chết của cô, càng không quan tâm cô có khó khăn gì không. Có lẽ, cho dù tối nay cô chết ở đây, lông mày của anh cũng sẽ không nhíu lại lấy một cái.

Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ càng tủi thân, bờ vai cô không tự chủ được mà run lên. Cô còn chẳng buồn cài cúc áo bên trong của mình, mặc cho nước mắt tràn ra.

Trước đây anh Lưu sẽ không như vậy, anh thật sự sẽ không như vậy, cô chỉ nhíu mày một cái thôi là anh đã đau lòng rất lâu. Anh sẽ không bao giờ vứt bỏ cô như rác rưởi hết lần này đến lần khác như thế.

Nhưng cho dù anh Lưu không tốt với cô như thế nào, anh đều là anh Lưu mà cô yêu nhất. Cho dù phía trước cách núi cách biển, cô cũng phải dời núi lấp biển, theo đuổi lại anh Lưu!

Hối hận và tự trách chưa bao giờ là phong cách của Nhan Nhã Tịnh. Cô siết chặt nắm đấm, âm thầm tự cổ vũ cho mình.

Cô còn chưa đứng dậy thì một giọng nói ngả ngớn đã truyền vào tai cô.

“Ôi, cô em đi một mình à? Lại đây, phục vụ anh trai vui vẻ nào!”

Nhan Nhã Tịnh vừa ngẩng mặt lên thì mùi rượu nồng nặc đã xộc vào mũi cô.

Nhìn người đàn ông say khướt không thể đứng vững trước mặt, Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn tát anh ta một cái cho bay đi.

Mặc dù khả năng của cô không đạt tới trình độ một mình đấu được với một đám đàn ông cao lớn vạm vỡ, nhưng để quật ngã một người say thất tha thất thểu thì vẫn dư sức.

“Cô em, đến đây nào, anh trai có tiền, anh trai sẽ cho em tiền.”

Nói rồi, người đàn ông say rượu móc một tờ năm trăm nghìn ra, nhét vào trong áo của Nhan Nhã Tịnh.

Con ma men kia lại còn muốn sàm sỡ cô, không thể nhịn được!

Nhan Nhã Tịnh vung tay lên, cô vừa định đấm lệch cái miệng hôi thối của người đàn ông say rượu kia thì ánh đèn đã chiếu lên người cô và anh ta.

Đây là xe của anh Lưu.

Anh Lưu không vứt bỏ cô, anh đã quay lại.

Ngay tức khắc, Nhan Nhã Tịnh lập tức thu lại nắm đấm của mình.

Phụ nữ yếu đuối một chút luôn có thể kích thích mong muốn bảo vệ của đàn ông. Tròng mắt Nhan Nhã Tịnh đảo một cái, cô vẫn quyết định cho anh Lưu một cơ hội, để anh làm anh hùng cứu mỹ nhân.



Nhan Nhã Tịnh chưa từng đóng phim, nhưng bên cạnh cô có nhiều diễn viên như vậy, cô cũng học được chút điểm cốt lõi trong diễn xuất.

Cô cố nặn ra một giọt nước mắt, há miệng, muốn tỏ ra điềm đạm đáng yêu gọi một tiếng cứu mạng.

Thế nhưng, tiếng cứu mạng này của cô còn chưa kêu lên thì Lưu Thiên Hàn đã bước xuống xe, anh không chút lưu tình tung mạnh một cước đá bay người đàn ông say rượu nhét tiền vào áo cô.

Động tác này của anh Lưu thật sự quá nhanh, cô còn chưa kịp phát huy hết tài năng diễn xuất thiên phú của mình nữa mà!

Tuy nhiên, mặc dù vừa rồi không có cơ hội giả bộ đáng thương nhưng bây giờ cô có thể diễn khoa trương một chút, bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với anh Lưu.

Tốt nhất là lấy thân báo đáp, cảm tạ ơn cứu mạng của anh Lưu.

Nghĩ vậy, Nhan Nhã Tịnh tiến lên một bước, cứ thế nhào vào lòng Lưu Thiên Hàn.

“Anh Lưu, cảm ơn anh nhé! Nếu không phải anh ra tay kịp thời, em… em đã bị người xấu ức hiếp rồi.”

Sau khi nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh cũng phải phỉ nhổ chính mình, giả… giả tạo quá mức. Xem ra cô thật sự không có thiên phú giả vờ yếu đuối.

“Ha!”

Lưu Thiên Hàn cười mỉa, thô lỗ ném phăng Nhan Nhã Tịnh đi. Sau khi ném xong còn ghét bỏ phủi phủi trước ngực mình, như thể Nhan Nhã Tịnh là con ruồi, con muỗi gì đó cực kỳ ghê tởm.

“Bị người ta ức hiếp? Tôi lại thấy cô buôn bán rất vui vẻ đấy!”

Ánh mắt sắc như dao của Lưu Thiên Hàn quét qua cơ thể Nhan Nhã Tịnh, trong áo của cô còn đang nhét một tờ năm trăm.

Theo anh nhìn thấy thì vừa rồi rõ ràng là Nhan Nhã Tịnh đang giao dịch không trong sáng với con ma men kia. Nếu anh không đến, có khi cô sẽ nhận tiền của con ma men kia, sau đó tối nay hai người sẽ thuận mua vừa bán.

Vốn dĩ sau khi anh ném cô gái thích bán thân này đi thì lại không yên tâm rồi quay xe lại, tâm trạng Lưu Thiên Hàn đã đủ bực bội rồi. Bây giờ lại nhìn thấy cô gái này bán thân ở bên đường, sau khi bán xong còn giả vờ đáng thương trước mặt anh, ra vẻ mình là thánh mẫu ngây thơ. Trong lòng anh càng khó chịu hơn.

Anh đúng là bị lừa đá vào đầu mất rồi, nên mới đi lo lắng cho người phụ nữ bán thân này ở nơi hoang vắng bị người ta ức hiếp!

Anh thấy cô chỉ ước gì bị người ta ức hiếp đến không còn một mẩu xương vụn nữa kìa!

“Anh Lưu, anh thật sự hiểu lầm em rồi, em không bán, em…”

“Ha!” Nụ cười trên môi Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đến gần như tàn nhẫn, bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng của anh cứng nhắc đặt lên ngực Nhan Nhã Tịnh, rút tờ năm trăm kia ra: “Năm trăm một lần hay là một đêm?”

“Lúc nãy tôi cho cô nhiều tiền như vậy, đúng là nâng giá trị cơ thể cô lên mà!”



“Anh Lưu, em chưa từng làm loại chuyện đó! Em nói rồi, em là vợ của anh!”

Nhan Nhã Tịnh không thích Lưu Thiên Hàn hiểu lầm mình như vậy, cô sốt ruột đến nỗi hốc mắt đỏ lên: “Anh Lưu, trước đây anh không như thế này. Anh có biết anh nói với em như vậy khiến em rất khó chịu không!”

“Khó chịu?”

Lưu Thiên Hàn luôn luôn tích chữ như vàng, anh cũng không biết sao tối nay mình lại nói nhảm nhiều như vậy với cô gái đứng đường khiến người ta chán ghét này nữa: “Loại người như cô cũng biết khó chịu à? Tôi thấy không bán được nên cô mới cảm thấy khó chịu đấy chứ!”

Câu nói này của Lưu Thiên Hàn thật sự rất khó nghe, Nhan Nhã Tịnh bỗng nghẹn đến mức không nói nên lời.

Cô vừa định nói thêm gì đó thì giọng nói lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn lại vang lên bên tai cô: “Còn nữa, đừng nói cô là vợ tôi! Một ả bán thân như cô có quan hệ với tôi, tôi ngại bẩn!”

“Anh Lưu, cho dù anh có muốn tin hay không thì em đều phải nói, em chưa từng bán mình! Em thật sự là vợ của anh! Nếu anh không tin, em có thể lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho anh…”

Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói hết, Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng ngắt lời cô: “Vừa rồi có phải cô cũng nói với người đàn ông mua cô rằng cô là vợ của anh ta không?”

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh nổ ‘ầm’ một tiếng. Cô không thể nào ngờ được, trong mắt Lưu Thiên Hàn, cô vừa đê tiện lại không đáng một đồng như thế.

Cô cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng cô chưa từng bán thân, tại sao anh lại cho rằng cô là loại phụ nữ đó chứ!

Nhan Nhã Tịnh còn chưa lấy lại được bình tĩnh từ trong cơn bối rối thì đã bị Lưu Thiên Hàn nhét vào chiếc xe thể thao.

“Cô sống ở đâu?” Để ngăn Nhan Nhã Tịnh tiếp tục tìm kiếm đàn ông để bán thân, Lưu Thiên Hàn quyết định tốt bụng đưa cô về nhà.


“Tầm Viên.”


“Tầm Viên?” Lưu Thiên Hàn cười mỉa: “Cô muốn tới đó bán à? Bên đó có không ít người giàu, nhưng đáng tiếc khẩu vị của họ đều không nặng vậy đâu!”


Lưu Thiên Hàn một câu bán hai câu bán, đâm trái tim Nhan Nhã Tịnh máu me đầm đìa. Cô có tiếp tục giải thích anh cũng không nghe, đã vậy rồi thì cô vò mẻ không sợ nứt luôn.


“Đúng, anh Lưu, tôi đúng là đến đó bán đấy!”


Nhan Nhã Tịnh ném đống tiền mà lúc nãy Lưu Thiên Hàn đập lên mặt cô vào mặt anh: “Anh đã cho tôi tiền rồi, tối nay, anh không muốn mua cũng phải mua!”


Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh hạ quyết tâm, dứt khoát ôm lấy anh, đôi môi đỏ ửng lập tức dán chặt vào.


“Anh Lưu, đừng nói anh không mua, trừ khi anh không phải đàn ông!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK