Cho nên, khi nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh không khỏi sững sờ một chút, còn có cảm giác hỏng bét đến bất đắc dĩ và ngọt ngào.
Chuyện của Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh không muốn giấu Lưu Thiên Hàn, cô trả lời đúng sự thật nói, "Một... một người bạn."
Nghe câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh, sắc mặt Lưu Thiên Hàn càng thêm trầm xuống, trong phòng cho khách này còn thật có người cơ đấy!
Lúc anh bước vào biệt thự, nghe thấy hai người giúp việc trong biệt thự đang chụm lại nói chuyện với nhau, nói hồi chiều Nhan Nhã Tịnh đưa một người đàn ông về, anh trai nhỏ đó sau khi tắm rửa xong đẹp trai lắm lắm.
Lúc anh nghe thấy lời này, Lưu Thiên Hàn còn cảm thấy mình nghe nhầm rồi, anh với Nhan Nhã Tịnh vừa mới làm lành, sao cô có thể tuỳ tiện đưa đàn ông về nhà!
Bây giờ xem ra, Nhan Nhã Tịnh đúng là kim ốc tàng kiều.
"Bạn? Bạn gì?"
Nhan Nhã Tịnh không ngốc, thấy dáng vẻ này của Lưu Thiên Hàn, cô liền biết chắc chắn anh đã biết gì đó, hơn nữa còn là một bộ ghen tuông bao phủ.
Bạn bè khác giới dù có trong sáng hơn nữa, nhưng bởi khác biệt giới tính, cũng dễ khiến người hiểu lầm, đặc biệt là dễ khiến vại dấm chua hiểu lầm.
Nhan Nhã Tĩnh vắt hết óc muốn chọn lọc từ ngữ, nên nói thế nào mới có thể khiến Lưu Thiên Hàn hiểu lầm ít một chút.
Nhan Nhã Tịnh còn chưa sắp xếp xong từ ngữ, âm thanh của Lê Mặc đã truyền tới, "Nhã Tịnh, cậu quyên mất một chuyện rất quan trọng, mua quần sịp cho tôi nữa! Chẳng lẽ tôi cứ không mặc sao!"
Lời nói của Lê Mặc thật đúng là không có ý gì không trong sáng, hồi ở trường Đại học, anh ta và Nhan Nhã Tịnh còn có Tô Thu Quỳnh thực sự quá thân thiết, thân đến mức thiếu nước mặc chung một cái quần luôn, cùng nhau kể chuyện cười người lớn cũng là chuyện rất bình thường, càng không cần nói loại chuyện như mua quần áo như này.
Nhan Nhã Tịnh nhớ, có lần Tô Thu Quỳnh cảm thấy mắt nhìn của Lê Mặc tốt, còn nhờ anh ta lên mạng giúp cô chọn kiểu dáng để cô ấy mặc nữa đấy!
Lê Mặc bảo cô giúp anh ta mua gì đó kia, trong mắt cô và Tô Thu Quỳnh thì bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng lời này nghe vào trong tai Lưu Thiên Hàn, thoắt chốc liền thay đổi ý vị.
Mua cái gì?!
Người phụ nữ này còn chưa mua qua cho anh đâu! Cô lại đi mua cho cái tên trai lơ mà cô dấu trong phòng?!
Cô dám mua cho cái tên trai lơ này, anh đánh gãy chân cô!
Hừ!
Cô kim ốc tàng kiều, còn là dấu một tên trai lơ không biết xấu hổ như vậy!
Cái người phụ nữ này, thật đúng giỏi nha! Anh không đánh gãy chân cô, cô còn thật muốn lên trời luôn đúng không!
Ngẫm lại lời Lê Mặc vừa nói, lại nghe thấy tiếng cười lạnh của Lưu Thiên Hàn, thoắt cái Nhan Nhã Tịnh ý thức được không xong rồi.
Lời này của Lê Mặc, hình như thật có chút dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi nha!
Nhan Nhã Tịnh thật muốn nhét cái tất thối vào trong miệng Lê Mặc, chuyện mua quần áo, anh ta sớm không nói muộn không nói, sao cứ nhằm lúc Anh Lưu đến mà nói! Anh ta như này hoàn toàn là bày trò hại chết người mà!
Nhan Nhã Tịnh hung ác mắng Lê Mặc một trận trong lòng, lập tức nở một nụ cười nịnh nọt nói với Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, anh đừng hiểu lầm, giữa em với Lê Mặc thật sự không có gì đâu, cậu ấy..."
"Không có gì? Không có gì mà hắn được cô dấu trong nhà! Nhan Nhã Tịnh, cô cho tôi là tên ngốc phải không?!"
"Nhan Nhã Tịnh, "..."
Lời này của Lưu Thiên Hàn, rõ ràng rành mạch, chữ nào cũng có lý, chặn họng khiến Nhan Nhã Tịnh nhất thời thật không nói được gì.
"Nhan Thị Nhã Tịnh, cậu còn thật không muốn để tôi mặc à!" Lê Mặc hoàn toàn không chú ý tới sự nguy hiểm ở bên ngoài, anh ta nằm trong chăn, ung dung tự tại hô lên.
Tính cách của Lê Mặc hồi học Đại học tưng tửng lại hoạt bát, những năm này gặp chuyện khiến anh ta chín chắn hơn không ít, nhưng đối diện với người anh em thân nhất thời sinh viên như Nhan Nhã Tịnh, trên người anh ta vẫn còn vài phần dáng vẻ thiếu thời năm đó.
Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, cô đúng là quá không biết lường trước mà! Tất thối đâu rồi! Cô phải mau tìm cái tất thối, nhét vào cái miệng hại chết người này của Lê Mặc!
Lo sợ Lê Mặc lại kêu ra lời lung tung hãi hùng gì nữa, Nhan Nhã Tịnh vội cảnh cáo nói với anh ta, "Lê Thị Mặc, cậu im miệng cho tôi!"
Còn Lê Thị Mặc!
Nhan Thị Nhã Tịnh, Lê Thị Mặc, đây là, kiểu tình nhân đang lưu hành hiện giờ?
Lê Mặc bị Cao Chí Minh và Cung Tư Mỹ tàn phá lâu như vậy, không dễ gì gặp lại người quen, lại khắc phục được chướng ngại tâm lý muốn làm lại từ đầu, tâm tình anh ta hiện giờ chính là đang trong trạng thái hân hoan khó nói thành lời, sao có thể cam lòng thành thật im miệng!
Anh ta chộp lấy qủa táo mà Nhan Nhã Tịnh đã gọt cho anh ta, dùng sức cắn một miếng, đoạn ai oán mà đau đớn hô lên, "Nhan Thị Nhã Tịnh, ngay cả quần áo cậu cũng không mua cho tôi, cậu không yêu tôi nữa phải không!"
Không yêu anh ta nữa......
Nhan Nhã Tịnh cuối cùng cũng sâu sắc hiểu được chân lý của một từ, bạn tồi bậc nhất.
Cô nên ném Lê Mặc trở về cho Cung Tư Mỹ và Cao Chí Minh ngược đãi, để bọn họ cho anh ta sâu sắc tham khảo trọn bộ thập đại khổ hình Mãn Thanh.
"Hừ!"
Lưu Thiên Hàn tức đến không muốn nhìn Nhan Nhã Tịnh nữa, anh trực tiếp đấy mở cửa phòng trước mặt rồi đi vào.
Cảm nhận được một thân khí lạnh của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh âm thầm đồng cảm gạt lệ thay Lê Mặc. Lo sợ Lưu Thiên Hàn trong cơn tức giận trực tiếp đánh Lê Mặc đến nửa đời sau không thể tự lo, Nhan Nhã Tịnh liền vội đi theo vào trong phòng.
Lê Mặc cho rằng người đi vào là Nhan Nhã Tịnh, anh ta không thèm nâng mí mắt, liền nói với Lưu Thiên Hàn, "Mua cho tôi quần màu đỏ tươi ý! Năm nay là năm tuổi của tôi, chỉ mặc màu đỏ tươi!"
Nhan Nhã Tịnh ầm thầm che mặt, Lê Mặc đây là muốn bị Lưu Thiên Hàn đánh thành đỏ tươi hay sao chứ!
Quả thật, cơn giận của Lưu Thiên Hàn đã chạm đến làn ranh rồi, mắt anh như dao nhìn Lê Mặc, "Cậu nói lại một lần nữa cho tôi?!"
Lê Mặc sững người, anh ta ngẩng mặt lên, liền đối diện với một đôi mắt phủ kín khí lạnh.
Tuy Lê Mặc vẫn luôn bị Cung Tư Mỹ và Cao Chí Minh áp chế, nhưng anh ta vẫn biết gương mặt này, anh ta cứng ngắc cắn một miếng táo, "Lưu... Cậu hai Lưu?"
"Thích màu đỏ hả?" Lưu Thiên Hàn không tiếp lời Lê Mặc mà cao thâm khó lường hỏi.
Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cơ hồ đã nghĩ được câu tiếp theo của anh sẽ là, thích thì tôi đánh cho cậu thành màu đỏ nhé!
Anh Lưu hung tàn!
Không muốn để Anh Lưu hung tàn ác độc ngược đãi Lê Mặc, Nhan Nhã Tịnh dứt khoát ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu chơi xấu, "Anh Hai, đừng để ý đến Lê Mặc, chỗ này của cậu ta có vấn đề!"
Nói đoạn, Nhan Nhã Tịnh còn chỉ chỉ vào đầu mình.
Lê Mặc đương nhiên không muốn thừa nhận bộ não thiên tài của mình có vấn đề, nhưng khí thế trên người Lưu Thiên Hàn quá đáng sợ, anh ta vẫn là yếu ớt gật đầu với anh, "Đúng, có vấn đề."
"Anh Hai, chúng ta về phòng, bây giờ chúng ta không để ý tới cái người đầu óc có vấn đề nữa có được không?"
"Hừ!" Lưu Thiên Hàn ý cười sâu xa, "Cho nên Nhan Nhã Tịnh, cô dấu một tên trai lơ đầu óc có vấn đề, còn muốn màu đỏ ở trong phòng?!"