Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trông thấy dáng vẻ đó của Nhan Nhã Tịnh, Nhạc Dũng vẫn đang đứng ngoài văn phòng Lưu Thiên Hàn không chịu nổi nữa.

Cũng không phải vì anh ta thương hương tiếc ngọc, mà là vì hành vi bây giờ của đại ca nhà mình đúng là đi tìm chết.

Các cụ có câu gì ấy nhỉ?

Đúng rồi, hành vợ sướng một giờ, theo đuổi lại thừa sống thiếu chết.

Đến khi đại ca lấy lại được ký ức, nghĩ lại việc khốn kiếp mình làm hôm nay, có khi quỳ sầu riêng cũng không cứu vãn nổi, phải mổ bụng tự sát.

Nhạc Dũng không muốn nhìn thấy người đại ca anh minh thần võ của mình cuối cùng phải tự kết liễu, anh ta vội xông tới, kéo Nhan Nhã Tịnh tội nghiệp đang ngồi trước thùng rác.

“Cô Nhan, cô đừng như vậy, tôi tìm vòng cho cô, cô về trước đi.”

Nhạc Dũng cố gắng lờ đi ánh mắt như dao của Lưu Thiên Hàn, kéo Nhan Nhã Tịnh đi ra ngoài văn phòng.

Nhan Nhã Tịnh cũng không nhất thiết phải nhặt lại chiếc vòng bạc, thực ra cô chỉ đang lừa mình dối người.

Nếu cô thật sự nhặt lại chiếc vòng, cô sẽ cảm thấy anh Lưu cắt đứt với cô thật rồi.

Mà bây giờ, cô không nhặt được chiếc vòng, trông sẽ có vẻ vòng tay vẫn ở bên anh Lưu, tín vật định tình của họ, anh vẫn chưa vứt.

Nhạc Dũng đưa Nhan Nhã Tịnh vào thang máy rồi vội vàng quay lại phòng làm việc của Lưu Thiên Hàn, định nhận lỗi vì hành vi ngỗ ngược vừa rồi của mình.

Cửa phòng làm việc của Lưu Thiên Hàn khép hờ, Nhạc Dũng còn chưa bước vào phòng đã đứng sững tại chỗ.

Anh ta thật sự không dám tin vào mắt mình, mạnh mẽ dụi mắt, nhìn thấy đại ca kiêu ngạo vô song, cao quý lạnh lùng của anh ta đang hơi khom người trên đất, nhặt từng miếng bánh bao và trứng chiên vương vãi trên đất lên.

Lưu Thiên Hàn nhặt bánh bao và trứng chiên trên đất xong, cũng không quan tâm tới bụi bặm trên đó mà cứ thế đút từng cái bánh bao vào miệng, ăn rất ngon, trông không hề lạnh lùng hờ hững như vừa rồi.

Nhạc Dũng, “...”

Đại ca, anh ăn bữa sáng sạch sẽ nóng hổi không được à!

Sao cứ phải tự làm khổ mình, nhặt đồ dưới đất lên ăn như thế!

Cái dáng vẻ quỷ đói này của anh mà bị người khác nhìn thấy, người ta cười anh đến chết luôn đó!

Cao Bắc Vinh lặng lẽ rút điện thoại ra, anh ta thật sự rất muốn quay lại video Lưu Thiên Hàn ăn bánh bao ngấu nghiến rồi gửi cho Nhan Nhã Tịnh, để cô biết rằng, thật ra đại ca mình nghiện mà còn ngại.



Tiếc là, anh ta không dám mạo hiểm quay video để rồi bị Lưu Thiên Hàn đánh gãy chân.

Đương nhiên, bây giờ Nhạc Dũng cũng không dám vào văn phòng Lưu Thiên Hàn. Nếu để đại ca biết mình ở đây nhìn thấy hết, dù mình có nhận tội, chắc vẫn bị đại ca chặt thành tám khúc.

Trong hộp cơm Nhan Nhã Tịnh chuẩn bị rất nhiều món, ít nhất phải là khẩu phần ăn của hai ba người, nhưng Lưu Thiên Hàn lại ăn sạch hộp cơm đầy ắp đó.

Nhạc Dũng nhìn chằm chằm đại ca trước giờ luôn kén ăn của mình, đôi mắt anh ta bỗng dưng hơi cay cay.

Đại ca ăn được nhiều như vậy cũng không phải vì đói, mà chỉ vì mấy món ăn này đều là cô Nhan nấu.

Đại ca đúng là làm mình làm mẩy, rõ ràng anh thích cô Nhan mà lại bạo lực lạnh với cô vì mấy nguyên nhân khó nói.

Đúng là thích tìm khổ mà!

Sau khi xác định Lưu Thiên Hàn đã ăn hết cơm trong hộp, Nhạc Dũng mới bước vào phòng làm việc.

“Cậu hai Lưu…”

Nhạc Dũng còn chưa kịp nói thêm gì, đại ca lạnh lùng bá đạo Lưu Thiên Hàn lại vội vã chạy về phía bên cạnh bàn trà.

Nhạc Dũng mờ mịt nhìn theo anh, đại ca lại muốn chạy đi đâu thế?

Chẳng nhẽ, dưới bàn trà còn bánh bao, đại ca định nhặt lên ăn?

Nếu là thế thật thì gu đại ca cũng mặn quá đấy?

Lưu Thiên Hàn không hề tìm bánh bao dưới bàn trà, mà lại ôm lấy thùng rác trước mặt.

Nhạc Dũng gần như sốc đến lồi cả mắt.

Hóa ra anh ta vẫn coi thường độ mặn của gu đại ca!

Đại ca không muốn bánh bao dưới bàn trà, mà là muốn bánh bao trong thùng rác!

Đại ca, anh là đại ca bá đạo, không phải ăn mày đâu!

Nhạc Dũng lập tức biến thành sứ giả công lý, dù có bị đại cá chặt đứt chân thì anh ta cũng nhất định phải ngăn đại ca cao quý lạnh lùng của mình ăn đồ trong thùng rác!



Trong nháy mắt, Nhạc Dũng cảm nhận khắp người mình tràn trề sứ mệnh khó nói, anh ta chạy đến trước mặt Lưu Thiên Hàn, mạnh mẽ giật thùng rác trong tay anh, “Cậu hai Lưu, anh đừng manh động! Anh bình tĩnh lại đi!”

Lưu Thiên Hàn lại như không nghe thấy lời Nhạc Dũng, anh hốt hoảng lục thùng rác, như quên sạch chuyện mình mắc bệnh sạch sẽ.

Nhạc Dũng không dám tin, đại ca bình thường cau mày chỉ vì trong phòng làm việc có một hạt bụi, giờ lại nhiệt tình lục thùng rác đến vậy.

Ngón tay thon dài cao quý của anh vẫn đang lần mò trong thùng rác, chẳng nhẽ anh không nhận ra, trên ngón tay anh đã dính rác rồi ư?

Nhạc Dũng thật sự không nhìn nổi nữa, run rẩy mở miệng: “Đại ca, anh muốn tìm gì? Tìm bánh bao hay trứng chiên? Tôi tìm giúp anh được không?”

Sau khi nói vậy, Nhạc Dũng nhận ra mình đã vô tình nói hớ mất rồi, anh ta vội che miệng lại, sợ Lưu Thiên Hàn giết mình diệt khẩu.

Nhưng bất ngờ là Lưu Thiên Hàn lại không tức giận, anh như ngây người một lát, mới nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn lấy một chiếc vòng tay cỏ bốn lá ra khỏi thùng rác.

Anh lấy giấy ăn trên bàn trà, cẩn thận lau chiếc vòng tay trong tay, như thể chiếc vòng tay trông không có gì đặc biệt này là bảo vật tuyệt thế gì vậy.

Nhạc Dũng nhận ra chiếc vòng tay này, là chiếc vòng tay cô Nhan tặng đại ca.

Nhạc Dũng biết, nếu mình còn bao đồng, Lưu Thiên Hàn nhất định sẽ rất rất tức giận, nhưng lúc này anh ta lại không kiềm chế được.

“Cậu hai, anh cần gì phải làm thế! Rõ ràng anh thích cô Nhan như vậy, sao lại phải chia tay với cô ấy?”

Thật ra, với tính của Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng không nghĩ anh sẽ trả lời mình. Anh ta hỏi vậy chỉ đơn giản là để trút sự bức bối trong lòng mình ra thôi.


Nhưng bất ngờ là, sau giây phút yên lặng, Lưu Thiên Hàn lại đột ngột lên tiếng:


“Càng thích thì càng không dung nổi hạt cát trong mắt.”


Ngưng một lúc, anh lại thêm một câu: “Tôi không làm thế thân cho người khác đâu.”


Nhạc Dũng tức tới muốn hét lên, đại ca, anh thật sự không phải thế thân của ai hết, trong mắt cô Nhan chỉ có mình anh thôi!


Nhưng câu này, dù anh ta có nói thì Lưu Thiên Hàn cũng không tin, rất có thể anh còn bực hơn. Vậy là Nhạc Dũng chỉ đành nuốt lại lời muốn nói.


Lô hàng mẫu đầu tiên của Nhân Gian đã được xuất xưởng, bên Nhan Nhã Tịnh rất hài lòng với sản phẩm mẫu của xưởng gia công quần áo kia, để hợp tác sâu hơn, cô cùng với Lê Mặc và Tô Thu Quỳnh hẹn sếp của xưởng gia công quần áo ăn một bữa cơm.


Nơi được chọn là Lam Điều, mà kể cũng trùng hợp, ngay khi mấy người Nhan Nhã Tịnh bước vào đã thấy Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ ở phía đối diện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK