Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác thành cho cô? Ha! Nằm mơ đi!

Giết cô? Sao mà nỡ chứ!

Quan trọng hơn là, Lưu Thiên Hàn vẫn không muốn tin Nhan Nhã Tịnh lại thay lòng đổi dạ để yêu một tên ẻo lả!

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc nhìn Tô Ảnh Quân, khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn đen đến đáng sợ, anh cười lạnh lùi về sau: “Nhan Nhã Tịnh, em giỏi! Em giỏi lắm!”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn quay người nhanh chóng lao ra khỏi nhà của Nhan Nhã Tịnh.

Nghĩ đến điều gì đó, Lưu Thiên Hàn lại quay về, anh nắm lấy Tô Ảnh Quân, thô lỗ kéo vai anh ấy xuống đất.

Dáng người của Tô Ảnh Quân không thấp, nhưng bị Lưu Thiên Hàn kéo như thế, trông cứ như chim ưng bắt gà vậy.

Tô Ảnh Quân chưa bao giờ nghĩ Lưu Thiên Hàn lại lôi anh ấy xuống đất một cách mạnh bạo như thế, anh ấy không thể không kêu lên: “Buông tôi ra! Nhã Tịnh, cứu tôi!”

Khóe môi Lưu Thiên Hàn nở nụ cười chế giễu, đôi mắt đen láy kia lạnh lùng đến nỗi gần như có thể đóng băng linh hồn người khác.

Trên đời này, đúng là mỗi người đều có một sở thích khác nhau, nhưng dù gu của Nhan Nhã Tịnh có kỳ lạ đến đâu, cũng không thể thích một tên ẻo lả cần phụ nữ bảo vệ như vậy!

Cảm nhận quần áo trên người mình sắp bị Lưu Thiên Hàn cởi ra hết, Tô Ảnh Quân càng hét càng lớn: “Cứu mạng! Thả tôi ra! Anh muốn làm gì! Đừng chạm vào tôi! Nam nữ…”

Tô Ảnh Quân muốn nói, nam nữ không được đụng chạm cơ thể nhau, nhưng nghĩ lại thì hình như mình cũng là con trai, nên những lời còn lại anh ấy đành nuốt ngược vào trong.

Nhan Nhã Tịnh cũng rất sợ hãi trước hành động của Lưu Thiên Hàn, cô vội vàng chạy tới, muốn tách Lưu Thiên Hàn và Tô Ảnh Quân ra, nhưng sức của Lưu Thiên Hàn quá lớn, động tác cũng quá nhanh, cô hoàn toàn không thể cứu được Tô Ảnh Quân.

Không đợi cô ôm lấy Tô Ảnh Quân, Lưu Thiên Hàn đã lôi Tô Ảnh Quân ra khỏi nhà, tiện tay nhét mạnh anh ấy vào thang máy.

Đôi mắt Lưu Thiên Hàn bừng bừng lửa giận, lúc nãy trong chung cư của Nhan Nhã Tịnh, anh tức giận đến nỗi suýt mất đi lý trí.

Sau khi bình tĩnh lại, anh mới nhận ra điều kỳ lạ trong chuyện này.

“Cứu mạng! Sàm sỡ kìa!” Tô Ảnh Quân thét chói tai, anh ấy giữ chặt áo ngủ, trông cứ như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt.

Anh ấy thu mình vào một góc thang máy rồi nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ cảnh giác: “Đừng qua đây! Anh đừng qua đây! Nếu anh dám chạm vào tôi lần nữa, tôi sẽ…”



Ánh mắt Lưu Thiên Hàn dọc theo cơ thể như gà luộc của Tô Ảnh Quân rồi chầm chậm dời lên gương mặt anh ấy: “Anh là đồng tính?”

“Hả?” Tô Ảnh Quân không ngờ Lưu Thiên Hàn đột nhiên lại hỏi câu như vậy, lập tức không biết nên nói gì.

Anh ấy cảm thấy, hôm nay, vì Nhan Nhã Tịnh, anh ấy đã thể hiện sự nam tính đã mất hơn hai mươi năm, tại sao Lưu Thiên Hàn vẫn nhìn ra khuynh hướng đặc biệt của anh ấy?

Chẳng lẽ Lưu Thiên Hàn có đôi mắt sắc bén, nhìn thấu mọi vật?

Nghĩ đến Nhan Nhãn Tịnh tha thiết nhờ cậy, Tô Ảnh Quân vẫn định vùng vẫy đến chết, anh ấy nhướng mày cố làm ra vẻ phóng khoáng không chịu bị trói buộc, nhưng vẻ hoảng sợ trong ánh mắt không sao che dấu nổi.

Không gian trong thang máy chật chội như vậy, trai đơn gái chiếc…

Hừ!

Nam với nam ở cạnh nhau mới càng nguy hiểm! Hơn nữa, Lưu Thiên Hàn lại… dũng mãnh, quả quyết như vậy, anh ấy sợ mình khó giữ được trong trắng!

Anh ấy muốn giữ trinh tiết lại cho anh yêu nhà mình cơ!

Tô Ảnh Quân hất cằm, da đầu căng cứng, lắp bắp nói: “Ai… ai nói tôi đồng tính! Tôi là… tôi là đàn ông đích thực đấy nhé! Thật hơn cả vàng ròng… Là đàn ông thật hơn cả vàng ròng!”

Lưu Thiên Hàn không lên tiếng mà lập tức bước về phía trước, Tô Ảnh Quân lùi lại theo bản năng, nhưng sau lưng lại là cửa thang máy lạnh lẽo, anh ấy không còn đường lui nữa.

Cảm giác bị áp bức vây mạnh lấy cơ thể Tô Ảnh Quân, chèn ép anh ấy đến mức không thở nổi.

Anh ấy bất an nhìn Lưu Thiên Hàn, hơi thở săn mồi trên người Lưu Thiên Hàn quá nồng nặc, sát khí cũng quá nặng, như thể một con quỷ ăn thịt người.

Đột nhiên Tô Ảnh Quân giật thót, quả thật con người anh ấy rất có nghĩa khí, anh ấy sẵn sàng giúp bạn bè mà không màng đến mạng sống, nhưng không màng tính mạng thì chỉ đau một lần, nếu Lưu Thiên Hàn muốn ra tay với anh ấy, đó sẽ là vấn đề không giữ được trinh tiết đấy.

Thấy Lưu Thiên Hàn ngày càng gần, Tô Ảnh Quân vội che miệng lại: “Đừng… đừng qua đây! Anh đừng qua đây! Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi… tôi sẽ liều mạng với anh!”

Khóe môi Lưu Thiên Hàn giật giật, với đức hạnh này của anh ấy, còn dám nói không?

Lúc này, Lưu Thiên Hàn hoàn toàn khẳng định, Nhan Nhã Tịnh không thể phản bội anh để ở bên tên ẻo lả này, Nhan Nhã Tịnh nói chia tay với anh chắc chắn có lý do, anh phải tìm ra nguyên nhân mới có thể tháo gỡ nút thắt trong lòng Nhan Nhã Tịnh.

Thấy bóng dáng Lưu Thiên Hàn vẫn bao trùm trên người mình, cơ thể nhỏ bé của Tô Ảnh Quân càng thêm run rẩy: “Đừng chạm vào tôi! Nếu anh chạm vào tôi lần nữa, tôi sẽ gọi người đến đấy! Anh là người có tiếng tăm, nếu để mọi người biết anh có mưu đồ làm loạn với tôi, anh nhất định sẽ mất mặt đến chết! Cứu mạng! Cứu mạng!”



Lưu Thiên Hàn không thể chịu đựng được nữa, anh lạnh lùng liếc nhìn Tô Ảnh Quân: “Yên tâm, gu tôi không nặng đến vậy!”

Sau một hồi im lặng, Lưu Thiên Hàn lại nói: “Nói đi, tại sao Nhan Nhã Tịnh lại diễn cùng anh!”

“Diễn?” Tô Ảnh Quân ngây người, vội vàng phủ nhận: “Ai nói tôi diễn, tôi và Nhã Tịnh yêu nhau thật lòng! Đừng hòng chia cắt tôi và Nhã Tịnh!”

“Anh có vẻ sợ đàn ông.” Đôi mắt đen như ngọc của Lưu Thiên Hàn tràn ngập ánh sáng khó lường, nhìn đến nỗi tim Tô Ảnh Quân đập như trống đánh, trái tim nhỏ bé đang đập loạn xạ của Tô Ảnh Quân vẫn chưa trở lại bình thường thì anh ấy lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói: “Ừm, sợ đàn ông là tốt, đúng lúc tôi có thể để đàn ông trong quán bar đến hầu hạ anh!”

Để đàn ông trong quán bar đến hầu hạ anh ấy…

Cơ thể nhỏ bé của Tô Ảnh Quân run như cầy sấy, cơn ghen của anh yêu nhà anh ấy lớn như vậy, nếu để người đó biết anh ấy được hầu hạ, anh yêu nhà anh ấy còn không đánh gãy hai chân anh ấy sao!

Tô Ảnh Quân biết, Lưu Thiên Hàn chỉ dọa anh ấy thôi, bây giờ không có Nhan Nhã Tịnh ở đây bảo vệ anh ấy, chọc giận Lưu Thiên Hàn của Vân Hải, anh ấy có khóc cũng không được!

Cơ thể Tô Ảnh Quân mềm nhũn, nằm liệt dưới đất như một vũng bùn: “Tôi nói, tôi nói là được chứ gì…”

Tô Ảnh Quân bị Lưu Thiên Hàn mạnh mẽ bắt đi, trong lòng Nhan Nhã Tịnh vô cùng bất an.

Nhưng bây giờ cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, da mặt cô không dày đến nỗi mặc quần áo không đủ che thân lượn qua lượn lại nơi công cộng.

Cô nhanh chóng quay về phòng ngủ thay quần áo rồi xông ra khỏi chung cư để đuổi theo Lưu Thiên Hàn và Tô Ảnh Quân.


Cô không ngừng cầu nguyện trong lòng, hy vọng Lưu Thiên Hàn sẽ giơ cao đánh khẽ, dù sao cũng đừng hành hạ Tô Ảnh Quân đến chết, ai mà biết cô vừa mở cửa nhà thì thấy Lưu Thiên Hàn đang đứng trước cửa rồi.


Không thấy Tô Ảnh Quân.


Trái tim Nhan Nhã Tịnh hồi hộp, chẳng lẽ Tô Ảnh Quân bị anh Lưu tàn nhẫn chặt thành tám khúc rồi?


“Anh Lưu, Tô Ảnh Quân đâu?” Nhan Nhã Tịnh nhỏ giọng hỏi.


Lưu Thiên Hàn không đáp, đôi mắt của anh, như sao rét, như trăng lạnh, sau khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh thì từng chút một phát hỏa, khiến người ta nâng niu đến nỗi tim đập nhanh.


Bỗng, tay anh dùng sức, cơ thể Nhan Nhã Tịnh không khống chế được ngã vào lòng anh.


Trong giây tiếp theo, đôi môi mỏng mát lạnh của anh dính chặt lên môi Nhan Nhã Tịnh, như băng sôi trên đống lửa, nhanh chóng tan chảy, nóng đến bỏng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK