Hôm nay chợt nhớ đến chuyện có chuyển phát nhanh, cô thuận tay mở nó ra.
Người bạn thân ở nước ngoài này của cô thực sự vừa nhiệt tình vừa phóng khoáng, thậm chí còn gửi thẳng thừng một bộ đồng phục trông vô cùng không trong sáng cho cô.
Da mặt Nhan Nhã Tịnh mỏng, cô thật sự xấu hổ khi phải mặc loại quần áo này lên người.
Nhưng hôm nay, cô không thể nói rõ tâm lý của mình là gì, thế mà lại đột nhiên muốn thử một chút.
Có lẽ tình yêu sâu đậm của Lưu Thiên Hàn dành cho cô, quá rung động, quá ấm áp, cô cũng muốn cố gắng hết sức để lấy lòng Lưu Thiên Hàn.
Mang theo sự nhút nhát của một cô gái nhỏ và cả sự thấp thỏm khó tả thành lời, Nhan Nhã Tịnh đã mặc bộ đồng phục vào nhân lúc Lưu Thiên Hàn xuống bếp nấu ăn.
Bộ đồng phục này theo phong cách y tá, nói cách khác, bộ đồng phục này thực sự hưởng ứng lời kêu gọi bảo vệ môi trường hiện nay, tiết kiệm vải đến mức khó tả.
Nhan Nhã Tịnh càng nhìn mình trong gương thì mặt càng đỏ và tai càng hồng hơn, cô bối rối thật lâu, vẫn không có can đảm đối mặt với Lưu Thiên Hàn trong khi mặc bộ đồ này.
Cô hít một hơi thật sâu định cởi bộ đồ xuống, ai ngờ vừa định cởi đai eo sau lưng, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lưu Thiên Hàn đứng ở cửa không nhúc nhích như bị hóa đá.
Nhan Nhã Tịnh không có can đảm mặc loại quần áo này đong đưa trước mặt Lưu Thiên Hàn, nhưng tâm tư của phụ nữ đều rất phức tạp, cho dù cô xấu hổ khi chủ động mặc loại quần áo này, nhưng vì một vài lý do nào đó mà khi mặc loại quần áo này lên người, cô vẫn hy vọng sẽ nhận được lời khen ngợi của người mà mình yêu.
Nhưng Lưu Thiên Hàn không khen cô.
Anh nhìn cô ngây người, như thể đã bị dọa sợ.
Tâm hồn non nớt của Nhan Nhã Tịnh có hơi tổn thương, Lưu Thiên Hàn sẽ không thấy trông cô rất xấu xí, xấu xí đến mức làm anh sợ hãi rồi chứ?
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh càng cảm thấy khó chịu.
Người bạn thân ở nước ngoài từng nói với cô rằng, mình thường xuyên mặc kiểu quần áo này đến trước mặt bạn trai, mỗi lần như vậy, bạn trai lại bị cô bạn mê hoặc gần như phát điên.
Quả thật không có so sánh thì không có đau thương, Lưu Thiên Hàn không bị cô mê hoặc, trái lại bị cô dọa cho sợ gần chết.
Trong lòng không khỏi hơi bối rối, Nhan Nhã Tịnh nắm lấy thứ gì đó, muốn che mình lại.
"Anh Lưu, anh đi ra ngoài trước đi! Em muốn thay đồ!"
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn khàn khàn: “Không cần thay..."
"Tốt hơn hết là em nên thay, em sợ sẽ dọa cho anh sợ chết khiếp mất!"
Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ nhìn mình trong gương, thật ra cô thấy mình như thế cũng không xấu, Thu Quỳnh từng nói, với khuôn mặt này của cô dù có mặc bao tải trên người thì trông cũng rất xinh đẹp, sao hiện giờ cô lại trở thành nỗi sợ của Lưu Thiên Hàn rồi?!
Nhan Nhã Tịnh không muốn Lưu Thiên Hàn hiểu nhầm cô là một người phụ nữ không biết kiềm chế, vừa che cơ thể của mình lại vừa nhỏ giọng nói với Lưu Thiên Hàn: "Anh Lưu, anh đừng hiểu lầm! Không phải em cố ý mặc quần áo này đâu, quần áo này cũng không phải do em mua."
"Em... em không có sở thích đặc biệt này. Là do một cô bạn ở nước ngoài gửi cho em. Em có hơi tò mò nên đã thử mặc lên người..."
"Anh Lưu, anh có thể ra ngoài trước được không? Quay đầu lại cũng được, em không muốn dọa anh sợ vì mặc bộ đồ này.”
Cô muốn thay quần áo thì phải cần bỏ quần áo đang che cơ thể ra, vậy thì chắc chắn bộ đồng phục này sẽ lộ ra trước mặt Lưu Thiên Hàn, sẽ lại khiến anh sợ hãi một lần nữa, vì vậy cô đã rất ân cần mời anh ra ngoài trước.
"Nhan Nhã Tịnh, em mặc bộ quần áo này trông rất đẹp."
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn trầm ấm êm dịu như rượu lâu năm, còn mang theo một loại cảm xúc khiến tim người ta đập rộn ràng, khiến người ta mê muội không thể kiềm chế được.
“Hả?” Nhan Nhã Tịnh sững sờ trong vài giây, mới nhận ra lời này của Lưu Thiên Hàn là có ý gì.
Thế mà Lưu Thiên Hàn lại nói, cô trông rất đẹp khi mặc bộ đồ này?
Nói cách khác, Lưu Thiên Hàn rất thích kiểu này?!
Cô không làm Lưu Thiên Hàn sợ, mà đã mê hoặc được Lưu Thiên Hàn?!
Cô còn chưa suy nghĩ rõ ràng thì môi đã bị chặn lại.