Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Nhã Tịnh?

Tự dưng trong lòng Lưu Thiên Hàn nghẹn lại, cái tên này quen thuộc không thể tả được, nhưng trong chốc lát đó anh không nhớ ra được đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu.

Đầu anh bỗng đau đớn, Lưu Thiên Hàn dồn sức ấn huyệt thái dương, cảm giác đau đớn đó vẫn tăng lên chứ không giảm.

Lưu Thiên Hàn không muốn nghĩ thêm nữa, dù sao thì trên đời này cũng có rất nhiều người họ Nhan, tên Nhã Tịnh cũng không ít, anh cảm thấy cái tên này quen thuộc cũng rất bình thường.

Chẳng mấy chốc bác sĩ tư nhân đã chạy tới, ông ta đo nhiệt độ cơ thể cho Nhan Nhã Tịnh, sốt 40,5 độ. Sau khi bác sĩ tiêm một mũi hạ sốt cho Nhan Nhã Tịnh, người cô mới bớt khó chịu, mê man ngủ thiếp đi.

Bác sĩ tư nhân kê không ít thuốc cho Nhan Nhã Tịnh, ông ta dặn dò Lưu Thiên Hàn, lát nữa nhất định phải cho cô uống thuốc.

Lưu Thiên Hàn sầm mặt đáp một tiếng, trong lòng lại kiêu ngạo nghĩ, người phụ nữ không biết kiềm chế này có bệnh chết cũng đáng đời! Đầu óc anh thực sự úng nước rồi mới tốt bụng gọi bác sĩ cho cô như thế.

Trước giờ Lưu Thiên Hàn mặt lạnh tâm lạnh, nhưng khi đối mặt với Nhan Nhã Tịnh lại không kìm được mà mặt lạnh tâm nóng.

Trong lòng anh nảy sinh suy nghĩ ném Nhan Nhã Tịnh vào trong biển cho cá ăn hàng trăm lần, cuối cùng sau khi bác sĩ tư nhân rời đi, anh vẫn cam chịu đút thuốc cho cô.

Loại thuốc mà bác sĩ tư nhân kê cho Nhan Nhã Tịnh hơi đắng, Lưu Thiên Hàn vừa đổ thuốc vào miệng Nhan Nhã Tịnh cô đã ọe một tiếng rồi nôn ra ngay.

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn càng thêm âm u, tám đời anh lần đầu tiên đút thuốc cho phụ nữ, cô thì hay rồi, còn nôn ra?

“Ngoan ngoãn uống thuốc cho tôi! Nếu không tôi đánh gãy chân cô!”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đe dọa, anh múc một thìa thuốc lên, lại đưa tới bên miệng Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh nhíu mày, đắng đến mức khuôn mặt nhỏ cũng nhíu hết lại, đắng quá...

Nhan Nhã Tịnh vốn đã ghét uống thuốc, thuốc đắng như thế này cô càng không chịu uống, thuốc vừa đổ vào trong miệng là cô lại nôn ra.

Lưu Thiên Hàn sầm mặt nhìn người phụ nữ không biết điều, anh đập mạnh chiếc thìa xuống bàn, thật sự muốn mặc kệ người phụ nữ này luôn. Nhưng nhớ tới lời bác sĩ tư nhân vừa mới nói, anh vẫn gượng ép múc một thìa thuốc lên.

Bác sĩ tư nhân nói, Nhan Nhã Tịnh sốt quá nặng, nếu như không uống thuốc cẩn thận có thể sẽ sốt đến viêm phổi.



Nhưng cô có bị viêm phổi hay không thì liên quan quái gì tới anh đâu!

Sắc mặt Lưu Thiên Hàn lạnh như băng, anh bực bội đưa thìa tới bên miệng Nhan Nhã Tịnh, lần này thì hay rồi, cô không há miệng luôn.

“Nhan Nhã Tịnh, uống thuốc!”

Lưu Thiên Hàn thực sự muốn bẻ miệng Nhan Nhã Tịnh ra hoặc là trực tiếp bổ đầu cô ra rồi rót thuốc vào.

Nhưng mà, anh không nỡ.

Lưu Thiên Hàn đứng dậy, anh chưa bao giờ phát cáu đến thế này, anh cảm thấy rất nực cười, anh không dám nghĩ một Lưu Thiên Hàn không bao giờ thể hiện vui giận ra ngoài, trầm tĩnh như núi, lại bị một người phụ nữ dơ bẩn làm cho nổi giận tới mức phát cáu!

“Không uống chứ gì?” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhếch môi: “Bệnh chết cũng đáng đời!”

Nói xong lời này, vốn dĩ anh định mặc kệ cô rồi ra ban công hút một điếu thuốc. Nhưng sau đó không biết anh lại trúng phải gió gì, vậy mà anh lại quay lại, còn uống một ngụm thuốc rồi đút thuốc cho Nhan Nhã Tịnh bằng miệng.

Lúc Nhan Nhã Tịnh mở mắt ra thì thấy bờ môi của Lưu Thiên Hàn đang ấn lên môi cô. Cô biết anh đang đút thuốc cho cô, bởi vì chất lỏng trong miệng có hơi đắng, nhưng trong lòng cô lại ngọt ngào.

Cô còn tưởng rằng anh Lưu thực sự có lòng dạ sắt đá với cô chứ. Không ngờ rằng, thực ra anh vẫn sẽ quan tâm tới cô!

Trong lòng vui mừng khiến Nhan Nhã Tịnh không nhịn được mà khẽ gọi một tiếng: “Anh Lưu.”

Nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn lập tức giật người về. Ngay lúc này, anh Lưu tiếng tăm lẫy lừng dù trời có sập mặt cũng không đổi sắc vậy mà lại có cảm giác xấu hổ như trẻ con lén làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Để che giấu sự ngượng ngùng trong lòng, Lưu Thiên Hàn không nhịn được mà ho vài tiếng.

Ho có thể che giấu được sự xấu hổ trong lòng, nhưng lại không che giấu được vành tai đỏ như sắp rỉ máu.

Nhìn vành tai phiếm hồng của Lưu Thiên Hàn, khóe môi Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà cong lên.

Anh Lưu, có lẽ anh không cảm giác được, có lẽ anh không muốn thừa nhận, rằng rốt cuộc anh vẫn để ý tới em.

Ngọn lửa nhỏ vừa mới bị dập tắt trong lòng Nhan Nhã Tịnh lập tức bùng cháy lên, nếu như trong lòng anh vẫn còn có chút quan tâm tới cô, vậy thì chuyện cô cưa đổ được anh cũng chỉ ngày một ngày hai mà thôi.

Tiêm một mũi hạ sốt, lại uống thuốc bác sĩ tư nhân kê cho mình, tinh thần của Nhan Nhã Tịnh tốt hơn không ít.



Tinh thần của cô vừa đỡ, suy nghĩ muốn khiến Lưu Thiên Hàn yêu cô lần nữa lại bắt đầu lan tràn như cỏ dại.

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy, có lẽ đàn ông đều thích phụ nữ mềm yếu một chút hơn. Dù sao thì khi cô cưỡng ép quấn lấy anh, anh đều rất chán ghét cô, nhưng lần này cô bị bệnh, vậy mà anh vẫn có thể dịu dàng đút thuốc cho cô như vậy.

Nghĩ vậy xong, Nhan Nhã Tịnh định giả vờ yếu ớt trước mặt Lưu Thiên Hàn.

Cô cố gắng tưởng tượng mình thành Lâm Đại Ngọc như cành liễu nghiêng trước gió, cô dùng tay đỡ trán, dáng vẻ yếu ớt không ra được gió.

“Anh Lưu, em khó chịu quá, hình như em lại sốt rồi, có lẽ em, có lẽ em sắp sốt đến chết rồi.”

Õng a õng ẹo nói xong những lời này, Nhan Nhã Tịnh lập tức bị chính mình làm cho nổi da gà khắp người, cô chớp mắt với Lưu Thiên Hàn, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy dữ dội, đúng thật là anh không nên quan tâm đến sự sống chết của người phụ nữ này mà. Nhìn đi, bây giờ lại bắt đầu giở trò rồi!

“Anh Lưu, anh thử xem trán em còn nóng không có được hay không?” Nhan Nhã Tịnh vươn bàn tay mảnh khảnh ra, nắm lấy bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn rồi kéo lên trán mình. Cô nghĩ rất đẹp, Lưu Thiên Hàn thử nhiệt độ cho cô, cô ngẩng mặt lên, vô tình chạm một cái như chuồn chuồn lướt nước, rồi sau đó mọi chuyện sẽ không ngăn lại được.

Nhưng ai ngờ, cô vừa mới nắm lấy tay anh, anh đã hất cô ra không chút nể tình: “Nhan Nhã Tịnh, cô muốn quyến rũ tôi có phải không! Loại phụ nữ bẩn thỉu đúng là chuyên nghiệp thật đấy nhỉ, sốt mà cũng không quên làm việc nữa!”

Xoạch!


Nhan Nhã Tịnh hất chăn ra, trực tiếp nhảy xuống giường. Vốn dĩ ban đầu muốn theo đuổi anh theo kiểu lãng mạn, nhưng anh cứ mở miệng ra là nói loại phụ nữ bẩn thỉu này bẩn thỉu nọ, đúng là không biết lãng mạn là gì!


Nếu như anh đã không hiểu lãng mạn như vậy, thế thì đừng trách cô tàn ác!


“Anh Lưu, em nói cho anh biết, sức kiên nhẫn của em có hạn, anh đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”


Nhan Nhã Tịnh nghiến răng, bày ra khí thế mạnh mẽ, cứ thế ấn Lưu Thiên Hàn lên tường.


Tuy rằng trông cô rất có khí thế, nhưng thực ra là ngoài mạnh trong yếu rất rõ ràng, đây vẫn là lần đầu tiên cô mạnh bạo trước mặt Lưu Thiên Hàn như vậy!


Không biết anh Lưu có trực tiếp đánh gãy chân cô hay không!


Lưu Thiên Hàn bị hành động lưu loát này của Nhan Nhã Tịnh làm cho hoang mang, người phụ nữ không biết điều này, định cưỡng hiếp anh sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK