Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhan Nhã Tịnh thật sự không định sẽ tự tay giết chết Nhan Vũ Trúc.

Cô là bác sĩ, đôi tay này của cô dùng để trị bệnh cứu người, cô sẽ không dùng nó để giết người.

Cô cầm dao con, cùng lắm cũng chỉ là hù dọa Nhan Vũ Trúc một chút thôi.

Bắt cóc, làm người khác bị thương, Nhan Vũ Trúc đã dính đến tội hình sự rồi, hơn nữa những chuyện xấu xa trước kia cô ta làm kiểu gì cũng bị pháp luật trừng trị, cô không cho rằng bản thân có thể khống chế sống chết hay thay trời hành đạo.

Nhưng cô lại không ngờ tự dưng Nhan Vũ Trúc lại nói ra câu như vậy.

Cái gì mà ba ruột của cô cơ?

Chẳng lẽ, Nhan Thành Lâm cũng không phải ba ruột của cô?

Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp hỏi nỗi nghi hoặc trong lòng mình thì Nhan Vũ Trúc đã dồn hết sức đẩy cô ra, cô nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước. Nhan Vũ Trúc thở hổn hển nhìn Nhan Nhã Tịnh rồi nhanh chân chạy về phía cửa phòng.

Nhan Vũ Trúc không cam lòng chết trong tay Nhan Nhã Tịnh, chỉ có cô ta mới được hành hạ chết Nhan Nhã Tịnh, sao Nhan Nhã Tịnh có thể chủ động hành hạ cô ta đến mức không có sức để đánh trả được!

Khó khăn lắm cô ta mới tiêm được máu của Bùi Ninh Hinh vào Nhan Nhã Tịnh, cô ta sẽ không trở thành kẻ thất bại dưới tay Nhan Nhã Tịnh đâu.

Quang Khải thấy Nhan Vũ Trúc chạy về phía cửa phòng, gã ta nhanh chóng bảo vệ cho Nhan Vũ Trúc chạy ra ngoài cửa.

Năng lực của Quang Khải thật sự không tệ, hơn nữa gã ta còn trung thành với Nhan Vũ Trúc đến chết, nên tạm thời cấp dưới của Lâm Tiêu không thể làm gì được Nhan Vũ Trúc.

Nhan Vũ Trúc chạy về phía trước như điên, cô ta vừa chạy vừa hét lên kêu cứu, nhưng nơi này khá hẻo lánh, hoàn toàn không có du khách, cô ta chạy trên bãi biển một lúc lâu mà vẫn chưa cầu cứu ai thành công.

Dưới sự truy đuổi của cấp dưới của Lâm Tiêu, Nhan Vũ Trúc và Quang Khải hoảng loạn không để ý đường, cuối cùng lại bị dồn đến vách đá trên bờ biển.

Lúc Nhan Nhã Tịnh thở hồng hộc chạy tới nơi, Nhan Vũ Trúc và Quang Khải đã đứng bên cạnh vách đá.

Nhan Vũ Trúc nhìn Nhan Nhã Tịnh, bỗng nhiên cô ta bật cười.

Nụ cười trên khoé môi cô ta vừa quỷ quyệt vừa ác độc, như thể có một con rắn độc đang quấn lấy muốn nuốt chửng máu thịt của người ta.

“Nhan Nhã Tịnh, có phải cô nghĩ cô thắng rồi đúng không?”

Gió biển cuộn trào sóng lớn, trông Nhan Vũ Trúc như thể một con ác quỷ bị cuốn vào vòng xoáy yêu quái: “Nhan Nhã Tịnh, cô không thắng được tôi đâu! Cho dù hôm nay tôi có chết ở đây, thì cô vẫn là kẻ thua cuộc dưới tay tôi thôi!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô có nghe thấy không, cô là kẻ thất bại dưới tay tôi! Tôi không có được Thiên Hàn, tôi không hạnh phúc thì cô cũng đừng mong được sống vui vẻ thoải mái!”

“Nhan Nhã Tịnh, nể tình chúng ta đã từng là chị em, tôi tặng cô một câu.”



“Cô sẽ không được chết tử tế! Không con không cái!”

Nói xong lời này, bỗng nhiên Nhan Vũ Trúc xoay người, cô ta không chút do dự nhảy từ trên vách đá trên bờ biển xuống.

“Vũ Trúc!”

Quang Khải không nhịn được hét lên đầy đau đớn, gã ta tóm lấy tay Nhan Vũ Trúc nhưng lại không kéo Nhan Vũ Trúc lên, mà cùng nhảy xuống vách đá với cô ta.

Sóng biển cuồn cuộn.

Chỉ trong chốc lát đã nhấn chìm toàn bộ cơ thể của Nhan Vũ Trúc và Quang Khải.

Nhan Nhã Tịnh đi đến bên cạnh vách đá, ánh mắt cô phức tạp nhìn mặt biển vẫn đang sóng gió cuồn cuộn, không ngờ một người quý trọng mạng sống như Nhan Vũ Trúc lại làm ra hành động không muốn sống như thế.

Nhảy xuống từ vách đá cao như này, sóng biển ầm ầm như vậy, Nhan Vũ Trúc và Quang Khải lành ít dữ nhiều.

Phía dưới vách đá này có một vùng biển lớn là khu cá mập, chỉ sợ Nhan Vũ Trúc và Quang Khải chưa kịp tìm đường sống thì đã bị cá mập hung dữ nuốt chửng.

Lâm Tiêu cũng không sai người xuống xác định sống chết của Nhan Vũ Trúc và Quang Khải, vùng biển này quá nguy hiểm, không cần phải vì Nhan Vũ Trúc mà làm hại đến tính mạng của người khác.

Tô Thu Quỳnh và Nhan Nhã Tịnh lên xe của Lâm Tiêu về.

Tô Thu Quỳnh ôm chặt lấy Nhan Nhã Tịnh, nghĩ đến sự hy sinh của Nhan Nhã Tịnh đã làm vì cô, cô thật sự rất muốn khóc, nhưng cô biết Nhan Nhã Tịnh ghét nhất cô khóc, cô cố nhịn không để cho nước mắt của mình rơi xuống.

Nhưng cô thật sự rất đau lòng, vì sao Nhã Tịnh của cô lại ngốc vậy chứ!

Trái tim cô phủ đầy vết thương, cả đời này cô sẽ không bao giờ yêu nữa, cho dù có mắc phải căn bệnh này cũng không sao cả, chẳng qua chỉ là sống nhiều thêm một ngày với sống ít một ngày thôi, cô không muốn Nhan Nhã Tịnh chôn vùi hạnh phúc ngọt ngào vì mình như vậy!

“Nhã Tịnh, cậu ngốc quá, cậu ngốc quá…” Tô Thu Quỳnh cứ lẩm bẩm nói.

“Nhã Tịnh, sao cậu lại ngốc vậy chứ! Cậu làm thế, mình sẽ không thể tha thứ cho bản thân được! Nhã Tịnh, bây giờ chúng ta đến bệnh viện, hiện giờ y học tiên tiến như thế, chắc chắn cậu sẽ khỏe thôi! Bây giờ chúng ta đến bệnh viện, kiểm tra cho cậu một lượt được không?”

“Thu Quỳnh, đừng buồn.” Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, cậu không cần thấy áy náy đâu, càng không cần thấy có lỗi với mình, bây giờ mình rất ổn. Chỉ cần nhìn thấy cậu vẫn ổn là mình vui rồi.”

“Nhã Tịnh ngốc…”

Cuối cùng Tô Thu Quỳnh cũng không khống chế được nước mắt của mình nữa: “Nhã Tịnh, không đáng đâu! Cậu làm nhiều việc vì mình như vậy, không đáng!”

“Thu Quỳnh, không có gì đâu, cậu hạnh phúc vui vẻ đáng giá hơn nhiều! Cho nên Thu Quỳnh à, cậu nhất định phải thật hạnh phúc đấy!”



Lúc đầu khi Nhan Vũ Trúc cầm ống tiêm đến gần cô, cô thật sự rất sợ hãi, nhưng sau khi kết cục đã định, bỗng nhiên cô lại không thấy sợ hãi như vậy nữa.

Mắc phải loại bệnh này không dễ chịu, may mà người bị lây bệnh là cô chứ không phải Tô Thu Quỳnh.

Xác suất lây bệnh qua máu của bệnh này rất cao, tiêm một ống máu to như thế vào người cô, không cần đến bệnh viện kiểm tra thì chuyện cô bị nhiễm bệnh đã gần như được xác định rồi.

Đã từng có một thôn xóm bởi vì trên dụng cụ bán máu có dính mầm bệnh AIDS nên người dân cả thôn ấy đều bị mắc bệnh này, cô cũng không thoát được.

Yên lặng một hồi lâu, Nhan Nhã Tịnh nhẹ giọng nói: “Thu Quỳnh, cậu đừng nói chuyện này với An Bảo và An Mỹ, mình không muốn hai đứa lo lắng.”

Nhan Nhã Tịnh dừng lại một lát rồi lại nói với Lâm Tiêu đang ngồi trước lái xe: “Lâm Tiêu, làm phiền anh giữ bí mật cho tôi, đừng nói chuyện hôm nay với anh Lưu.”

Nhan Nhã Tịnh chưa từng nghi ngờ tình cảm anh Lưu dành cho cô, anh Lưu có thể vì cô mà đến mạng sống cũng không cần, sao có thể vứt bỏ cô chỉ vì cô bị lây bệnh này!

Nhưng cô không muốn mang thân xác như này tiếp tục ở bên anh Lưu.

Lỡ như cô lây bệnh cho anh Lưu, cô sẽ hối hận suốt mấy đời mất!

Anh Lưu tốt như vậy, anh xứng đáng có được người phụ nữ tốt đẹp nhất, anh sẽ có được hạnh phúc hoàn hảo nhất, cô chỉ cần đứng từ xa nhìn anh hạnh phúc là đã đủ rồi.

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, Lâm Tiêu yên lặng mất một lúc, anh ta nghĩ rồi vẫn nói với cô: “Được, tôi đồng ý với cô.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Lâm Tiêu, Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ liên tục thay đổi giống như đời người mãi mãi cũng không biết giây tiếp theo bản thân sẽ nhìn thấy phong cảnh như nào.

Điện thoại của Nhan Nhã Tịnh đã bị Quang Khải cưỡng ép tắt máy lúc ở biệt thự bên bờ biển của Nhan Vũ Trúc.

Về đến bên ngoài tiểu khu Thiên Mệnh, Nhan Nhã Tịnh mới khởi động lại máy.


Vừa mở điện thoại ra, cô đã thấy ngay mấy tin nhắn Lưu Thiên Hàn gửi đến cho mình.


“Nhan Nhã Tịnh, trưa nay đừng ở với Tô Thu Quỳnh, đi ăn với anh đi.”


“Nhan Nhã Tịnh, anh không muốn phòng không gối chiếc.”


“Nhan Nhã Tịnh, anh nhớ em.”




Anh Lưu, em cũng nhớ anh, điện thoại vừa mới được mở lên thôi mà em đã bắt đầu nhớ.


Nhưng Nhan Nhã Tịnh lại không nói những lời âu yếm như hồi sáng với Lưu Thiên Hàn mà trả lời một câu: “Anh Lưu, chúng ta chia tay đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK