Nhan Nhã Tịnh bị hành động này của anh dọa cho giật nảy mình, khó khăn hé miệng nói: “Anh Lưu… Anh Lưu, anh làm gì vậy?”
Lưu Thiên Hàn lạnh mặt không nói năng gì, vẫn tiếp tục động tác vừa rồi, tỏ vẻ chết cũng không dừng lại.
Trong mắt anh tồn tại một ngọn lửa mãnh liệt mà Nhan Nhã Tịnh không thể hiểu, như đang tức giận, như đang cáu kỉnh, ngoài ra còn mang theo vài phần trừng phạt cưng chiều đến tận xương tủy.
Biểu cảm bây giờ của Lưu Thiên Hàn thật sự rất vi diệu, trong lòng Nhan Nhã Tịnh dấy lên sự bất an kỳ lạ. Cô yếu ớt nuốt nước bọt một cái, lặp lại câu hỏi vừa rồi thêm một lần nữa: “Anh Lưu, anh làm cái gì vậy? Rốt cuộc anh bị làm sao thế? Nhìn anh lạ quá đấy!”
Nghe Nhan Nhã Tịnh hỏi như vậy, sắc mặt của Lưu Thiên Hàn càng thêm khó coi, người phụ nữ này còn có mặt mũi hỏi anh bị làm sao à? Dám chê anh dài năm phân, bây giờ còn dám hỏi anh bị làm sao!
Bờ môi mỏng không nhịn được mà mím chặt lại. Nhan Nhã Tịnh đang định cố gắng thoát khỏi sự tức giận vô cớ của anh, nhưng cuối cùng vẫn bị đôi môi kia hung hăng chiếm hữu.
Bị Lưu Thiên Hàn hôn như vậy, cho dù Nhan Nhã Tịnh có ngốc đến cỡ nào đi chăng nữa vẫn nhận ra anh đang tức giận.
Nhan Nhã Tịnh ra sức hít một hơi thật sâu. Lúc nãy vẫn còn tốt đẹp, còn cỗ vũ cô không ngừng cố gắng cơ mà. Sao chỉ mới nhận một cuộc điện thoại đã biến thành như thế này rồi?
Có lẽ nào anh ấy giận mình nấu cháo điện thoại với Tô Thu Quỳnh quá lâu sao? Nhưng cô là người đã cúp điện thoại với Tô Thu Quỳnh trước mà!
Hiểu được đàn ông quả thật như mò kim đáy bể, tính tình của Lưu Thiên Hàn đúng là khó đoán!
Tuy rằng Nhan Nhã Tịnh có hơi ấm ức trong lòng, nhưng cô cũng không dám thêm dầu vào hố lửa Lưu Thiên Hàn này. Có lẽ do tối hôm qua cô uống say cưỡng hiếp anh nên đã làm tổn thương lòng tự trọng đàn ông của anh rồi. Cô suy nghĩ một lúc, bèn quyết định dỗ dành anh trước rồi tính sau.
“Anh Lưu, chuyện tối hôm qua em không hề cố ý… bắt nạt anh đâu, do em uống say quá thôi.”
Nhan Nhã Tịnh nghĩ rằng mình xuống nước dỗ dành anh như vậy thì anh sẽ không tức giận nữa. Ai ngờ lời vừa dứt, sắc mặt Lưu Thiên Hàng càng thêm u ám.
Uống say quá thôi…
Vậy ý của cô là, nếu cô vẫn tỉnh táo thì sẽ chẳng làm chuyện ấy với anh?
Quả nhiên, cô ấy nghĩ Lưu Thiên Hàn anh chỉ dài năm phân!
“Nhan Nhã Tịnh!”
Lưu Thiên Hàn tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi hét to tên cô. Đối diện với ánh mắt vô tội của cô, lửa giận trong lòng anh càng bốc cháy ngùn ngụt.
Không thể nhẫn nhịn nữa rồi!
Anh phải cho cô biết tay!
Sau khi thể hiện quyền uy của mình, người đàn ông làm mình làm mẩy lớn tiếng chất vấn: “Nhan Nhã Tịnh, nói đi, em nghĩ anh chỉ dài năm phân thôi đúng không!”
“Đâu... Đâu có...” Nhã Tịnh cũng không biết tại sao bây giờ Lưu Thiên Hàn lại đi so sánh với năm phân. Cô chỉ biết rằng phải làm dịu đi cơn giận của Lưu Thiên Hà, cô cần phải chứng minh rằng mình thật sự không nghĩ anh chỉ dài năm phân.
Nhã Tịnh cố gắng tìm lại giọng nói của mình: “Anh Lưu, anh... anh không hề dài năm phân...”
Không dài đến năm phân?
Lưu Thiên Hàn càng thêm tức tối, người phụ nữ này lại nghĩ anh dài không đến năm phân!
Anh ngắn đến vậy sao?
“Nhan Nhã Tịnh, em nói lại lần nữa cho anh!”
Nhã Tịnh quay mặt sang, bắt gặp ánh mắt uy hiếp của Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, thật sự anh không hề dài năm phân...”
Thật sự chưa đến năm phân...
Lưu Thiên Hàn tức giận đến mức không muốn đôi co với cô nữa, nhưng sự yên lặng càng khiến tâm trạng anh khó chịu hơn. Một lúc lâu sau, Lưu Thiên Hàn dùng ánh mắt phức tạp hỏi Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, có phải anh làm em cảm thấy không thoải mái đúng không?”