Mắt Chiến Mục Hàng lạnh đi, người phụ nữ này lại ghê tởm anh ta rồi?!
Lửa giận trong lòng bùng lên, lời vừa lên tới miệng thì lại biến thành: “Tô Thu Quỳnh, cô đúng là đồ phụ nữ vô liêm sỉ, sao cô không chết trong tù luôn đi!”
“Đúng vậy, sao tôi không chết trong tù nhỉ….”
Nụ cười của Tô Thu Quỳnh có chút ngẩn ngơ, rõ ràng khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của cô ấy đang ở trước mặt Chiến Mục Hàng nhưng lúc này lại mờ ảo như sắp tan biến vào chân trời xa xăm.
“Chiến Mục Hàng, xin lỗi nhé, tôi không chết dễ thế được, khiến anh thất vọng rồi.”
Thấy nụ cười rực rỡ trên môi Tô Thu Quỳnh, lòng Chiến Mục Hàng bỗng cảm thấy bất lực vô cùng, còn có chút bực tức và hoảng loạn khó tỏ.
Anh ta vô thức vươn tay ra, muốn chạm vào nụ cười của Tô Thu Quỳnh. Không hiểu tại sao nhưng anh ta cứ cảm thấy càng lúc càng không thể bắt được cô.
Từ trước đến nay, anh ta chưa từng cảm thấy bất an thế này.
Nhưng Chiến Mục Hàng là một người rất kiêu ngạo. Sao anh ta có thể mềm lòng trước Tô Thu Quỳnh chứ, Chiến Mục Hàng buộc mình phải rút tay về, không chạm lên khuôn mặt của Tô Thu Quỳnh nữa.
Cả người Tô Thu Quỳnh mềm oặt, cô ấy gần như đã phải dùng hết sức lực mới có thể miễn cưỡng mặc đống quần áo tả tơi lên người.
Cô ấy mặc kệ sự đau đớn trên lưng mà cắn răng đẩy Chiến Mục Hàng đang cứng đờ ra, sau đó cô mở cửa rồi loạng choạng xông ra ngoài.
Lúc này Chiến Mục Hàng vẫn còn đang choáng váng, đến khi Tô Thu Quỳnh xuống xe thì anh ta mới hoàn hồn.
Anh ta vội đuổi theo: “Tô Thu Quỳnh, cô nhanh cút lại đây cho tôi!”
Chiến Mục Hàng vẫn còn chưa dạy dỗ, chưa trừng phạt cô xong cơ mà, sao cô ấy dám rời đi như thế!
Giữa dòng xe cộ tấp nập, Tô Thu Quỳnh đứng giữa đường rồi từ từ xoay người lại. Trên môi cô ấy vẫn là nụ cười không chút sơ hở. Cô trào phúng nhìn Chiến Mục Hàng, nhưng trong mắt lại không hề phản chiếu bóng dáng của anh ta.
Đôi môi nhuốm máu của Tô Thu Quỳnh khẽ động: “Chiến Mục Hàng, anh đừng tới đây! Nếu anh còn tiến lên một bước thì tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!”
Tô Thu Quỳnh không hề doạ Chiến Mục Hàng. Từ sau khi ra tù đến nay, tuy nhìn bên ngoài cô chẳng khác gì người bình thường nhưng bệnh trầm cảm của cô vẫn không hề thuyên chuyển. Sau khi bị kích thích mạnh, không vẫn không nhịn được mà muốn làm tổn thương bản thân.
Gió đêm lùa qua khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi len lỏi và thổi tung từng sợ tóc. Mái tóc xoăn dài ấy tựa như một u linh đang nhảy cùng gió, nhuộm lên người cô một loại cảm giác quyết liệt khó tả bằng lời.
Nhớ tới những vết sẹo ngang dọc khắp cổ tay Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng biết cô ấy không hề nói đùa. Anh ta đã khiến cô bị kích thích quá nặng nề, có thể cô thật sự sẽ chết.
Mà anh ta bỗng thấy sợ, sợ rằng Tô Thu Quỳnh sẽ chết đi.
“Tô Thu Quỳnh, cô đừng có nổi điên!”
Tuy gầm lên nhưng cuối cùng Chiến Mục Hàng vẫn không dám tiếp tục ép Tô Thu Quỳnh nữa. Dưới ánh đèn neon nhấp nháy, Tô Thu Quỳnh chạy như bay trên đôi giày cao gót rồi biến mất giữa màn đêm mịt mù.
Tô Thu Quỳnh cứ chạy mãi chạy mãi như thế. Cô ấy càng chạy thì cơ thể càng run lên, nhưng cô không dám dừng lại.
Cô ấy cảm thấy chỉ cần dừng lại thì tim mình cũng ngừng đập luôn.
Nơi đây cách tiểu khu Thiên Mệnh khá xa, lái xe cũng phải mất nửa tiếng, thế mà Tô Thu Quỳnh lại cứ chạy từ đây tới tiểu khu Thiên Mệnh giữa đêm khuya,
Trời càng lúc càng lạnh. Đến khi Tô Thu Quỳnh chạy về đến tiểu khu Thiên Mệnh thì cả người cô ấy đều đã đông cứng thành băng, hai chân mềm nhũn đến mức ngã bệt xuống đất chứ không thể đứng lên nổi.
Hai ngày sau, khi Nhan Nhã Tịnh quay về căn hộ thì mới phát hiện ra Tô Thu Quỳnh. Nếu cô không quay về để đổi quần áo thì có khi Tô Thu Quỳnh đã chết ở đây rồi.
Khi Nhan Nhã Tịnh thấy Tô Thu Quỳnh, vết thương trên lưng của Tô Thu Quỳnh đã bị sưng tấy, cô ấy còn đang sốt cao, hai ngày nay còn không ăn uống gì, tình trạng cực kỳ không ổn. Như thể chỉ còn lại chút hơi tàn.
Càng nghiêm trọng hơn là Tô Thu Quỳnh không hề muốn sống. Trong đôi mắt xinh đẹp kia không còn một chút ánh sáng nào.
Nhan Nhã Tịnh biết bệnh trầm cảm của Tô Thu Quỳnh lại tái phát rồi. Cô thầm cảm thấy may mắn, lần phát bệnh này của Tô Thu Quỳnh chỉ là không muốn sống thôi. Nếu như lần trước, cô ấy không khống chế được bản thân mà cắt cổ tay tự tự thì sau hai ngày không đưa cô ấy bệnh viện, dù là thần tiên cũng cứu không nổi.
Nơi Tô Thu Quỳnh ghét nhất là bệnh viện nhưng cô ấy vẫn bị Nhan Nhã Tịnh cưỡng chế lôi đến bệnh viện.
Nhan An Mỹ hồi phục rất nhanh. Hôm nay Nhan Nhã Tịnh đã giúp cô bé làm thủ tục xuất viện rồi. Nhan Nhã Tịnh để Lưu Thiên Hàn giúp cô đón Nhan An Mỹ xuất viện. Còn mình thì không đưa Tô Thu Quỳnh tới bệnh viện thành phố mà đưa cô ấy tới bệnh viện trung y.
Cô làm việc ở bệnh viện trung y mà, cũng tiện chăm sóc Tô Thu Quỳnh hơn.
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng nghe được chuyện Tô Thu Quỳnh phải nhập viện. Vốn dĩ Nhan An Mỹ vừa mới xuất viện, Lưu Thiên Hàn không muốn để cô bé chạy loạn lung tung nhưng Nhan An Mỹ nhất quyết đòi đến thăm Tô Thu Quỳnh nên anh chỉ có thể đưa Nhan An Mỹ và Nhan An Bảo tới.
Thấy Tô Thu Quỳnh mặt mày trắng bệt nằm bất động trên giường bệnh, nước mắt trên mặt Nhan An Mỹ chảy ròng ròng, khuôn mặt bé nhỏ của Nhan An Bảo cũng cực kỳ căng thẳng, hai mắt cậu nặng trĩu.
Trong lòng hai bé, dì Thu Quỳnh và mẹ đều là những người thân thiết nhất của bọn họ. dáng vẻ không chút sức sống của Tô Thu Quỳnh khiến tim bọn trẻ như bị dao cứa.
Nhan An Mỹ nắm chặt lấy tay Tô Thu Quỳnh: “Dì Thu Quỳnh, dì hứa với con đi, dì nhanh khoẻ lại có được không?”
“An Mỹ rất kiên cường, bây giờ An Mỹ đã khoẻ lại rồi. Dì Thu Quỳnh hứa với con đi, dì cũng phải kiên cường giống An Mỹ đó, có được không?”
“Dì Thu Quỳnh, là Chiến thiếu bắt nạt dì đúng không?” Nhan An Bảo cũng tức giận khi nhìn thấy vết máu khô trên khoé miệng Tô Thu Quỳnh: “Dì Thu Quỳnh, con sẽ lớn thật nhanh. Khi con trưởng thành rồi, con sẽ không để ai bắt nạt dì nữa!”
Vốn dĩ hình tượng của Chiến Mục Hàng trong lòng hai đứa trẻ đã rất tệ rồi. Lần này Tô Thu Quỳnh nhập viện, Chiến Mục Hàng đã hoàn toàn trở thành người xấu với bọn trẻ.
Nhan Nhã Tịnh giúp Tô Thu Quỳnh xử lý vết thương trên lưng. Cô lo lắng cho Tô Thu Quỳnh nên đã giúp cô ấy làm kiểm tra toàn thân. Lần này, cơ thể Tô Thu Quỳnh không bị thương quá nghiêm trọng nhưng trong quá trình kiểm tra, Nhan Nhã Tịnh phát hiện Tô Thu Quỳnh đã mang thai rồi.
Dùng đầu ngón chân cũng biết cái thai này là của Chiến Mục Hàng. Cô không chắc Tô Thu Quỳnh có muốn giữ lại đứa trẻ này hay không nhưng là một người mẹ, Tô Thu Quỳnh có quyền biết chuyện mình đã có thai.
Sau khi Tô Thu Quỳnh tỉnh lại, Nhan Nhã Tịnh do dự một lúc rồi mới nói chuyện này với cô ấy.
Quả nhiên, sau khi Tô Thu Quỳnh biết mình đã có thai, cô ấy lập tức trở nên kích động: “Tớ không cần đứa trẻ này! Nhã Tịnh, giúp tớ! Giúp tớ đặt lịch phẫu thuật, tớ muốn bỏ đứa trẻ này!”
Khi Tô Thu Quỳnh nói ra lời này, Lưu Thiên Hàn đang ở cùng Nhan Nhã Tịnh, vừa hay anh còn đang nói chuyện điện thoại với Chiến Mục Hàng. Gần đây, Lưu Thiên Hàn đã bắt đầu ra tay với nhà họ An, cổ phiếu An Thị lao thẳng xuống dốc.
Chiến Mục Hàng gọi điện cho Lưu Thiên Hàn bảo anh dừng tay, ai ngờ anh ta còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy giọng của Tô Thu Quỳnh.
Cô ấy nói, mình muốn bỏ đứa trẻ này!
Tô Thu Quỳnh có thai rồi?!