Bà ta không khỏi nhìn Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh, còn cả Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ trên rìa sân thượng.
Lúc này Lưu Thiên Hàn vẫn đang ôm Nhan An Mỹ, hai cánh tay mũm mỉm của cô bé ôm chặt cổ anh.
Không biết cô bé nói gì với Lưu Thiên Hàn mà vẻ mặt từ trước đến nay lạnh như băng của con trai bà lại thoáng nở nụ cười.
Nhan An Bảo nép vào người Lưu Thiên Hàn, ôm cánh tay khác của anh. Thỉnh thoảng cậu bé lại ngước lên nói chuyện với anh.
Cho dù Lưu Thiên Hàn không nói gì thì cũng sẽ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại lời Nhan An Bảo.
Còn Nhan Nhã Tịnh thì đứng bên cạnh Lưu Thiên Hàn, nhìn chằm chằm Nhan An Mỹ không chớp mắt, như thể sợ cô bé sẽ bị người xấu bắt đi vậy.
Hòa thuận và ấm áp.
Lần đầu tiên Thịnh Vân Hiên cảm nhận được hai từ này ở Lưu Thiên Hàn.
Nhưng bà cũng không cảm thấy có gì không ổn, với tư cách là bác hai, dĩ nhiên phải dịu dàng với cháu trai và cháu gái của mình hơn mới phải! Bà rất mừng khi con trai mình có thể thích Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.
Dĩ nhiên rồi, cháu trai và cháu gái cục cưng của bà đáng yêu như vậy, ai mà chẳng thích chứ!
Nghĩ như vậy, trong lòng Thịnh Vân Hiên càng vui vẻ hơn.
“Không đâu, mẹ cảm thấy như vậy rất tốt! Thiên Hàn đã mất, Gia Thành cũng nên chăm sóc mẹ con Nhã Tịnh nhiều hơn.”
Cung Tư Mỹ không thành công khiến Thịnh Vân Hiên ghét Nhan Nhã Tịnh. Nhưng dù sao cô ta vẫn không cam lòng, khẽ cắn môi nói tiếp: “Mẹ à, con vẫn cho rằng anh Gia Thành không nên thân mật như thế với Nhan Nhã Tịnh. Đã có con ở bên cạnh anh ấy rồi, Nhan Nhã Tịnh nên tránh lời ra tiếng vào mới phải.”
Nghe Cung Tư Mỹ nói như vậy, Thịnh Vân Hiên liền nhíu chặt mày. Bà ngày càng cảm thấy Cung Tư Mỹ bây giờ đã không còn là cô gái tốt bụng, trong sáng như ngày xưa nữa.
“Tư Mỹ, con nghĩ nhiều quá rồi.” Thịnh Vân Hiên lại đánh mắt nhìn qua chỗ Nhan Nhã Tịnh, cô cũng đang đi về phía này, rõ ràng cô không hề cố tình tới gần Lưu Thiên Hàn.
“Tư Mỹ à, mẹ không biết vì sao con lại có suy nghĩ hồ đồ như vậy. Không có người đàn ông nào thích phụ nữ đa nghi đâu. Con có thể nói những lời này trước mặt mẹ, nhưng nhất định không được nói trước mặt Gia Thành!”
Thịnh Vân Hiên nói ra câu này với vẻ lạnh lùng và không vui rất rõ rệt. Cung Tư Mỹ nghe xong, không kìm được mà run lên.
Cô ta gần như dốc hết sức lực mới có thể bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn, nhìn Thịnh Vân Hiên: “Mẹ à, con biết rồi, sau này con sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, cũng vì con quá yêu anh Gia Thành thôi.”
“Ừ, không suy nghĩ lung tung là tốt nhất.” Thật ra trong lòng Thịnh Vân Hiên vẫn rất thích Cung Tư Mỹ. Bà cũng không định khiến cô ta khó chịu, bèn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của Cung Tư Mỹ: “Tư Mỹ à, con là con dâu mà mẹ đã chọn, con và Gia Thành nhất định phải sống với nhau hạnh phúc đấy.”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ yêu thương anh Gia Thành!” Cung Tư Mỹ đỡ Thịnh Vân Hiên đi xuống lầu trước.
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta sẽ khiến Thịnh Vân Hiên chán ghét Nhan Nhã Tịnh còn hơn cả ruồi bọ!
Thật ra Thịnh Vân Hiên vẫn còn muốn ôm Nhan An Mỹ, nhưng thấy cô bé bám Lưu Thiên Hàn như vậy, bà cũng không nỡ bế khỏi tay anh.
Có Lưu Thiên Hàn đưa mấy người Nhan An Mỹ trở về, Thịnh Vân Hiên rất yên tâm. Bà dặn dò Nhạc Dũng mấy câu, sau đó sắp xếp thêm mấy vệ sĩ cho Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ rồi mới lên xe.
Hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, dĩ nhiên Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng sẽ không trở lại nhà trẻ nữa. Lưu Thiên Hàn một tay bế Nhan An Bảo, tay còn lại bế Nhan An Mỹ định đưa hai đứa về biệt thự Tầm Viên.
Nhan An Bảo cảm thấy cậu bé đã không còn là con nít ba tuổi nữa. Bây giờ cậu bé đã là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất rồi, bị người ta bế thì hơi mất mặt.
Nhưng làm sao bây giờ, đã lâu lắm lắm rồi ba không ôm mình, cậu bé thật sự nhớ cái ôm của ba lắm.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội, Nhan An Bảo vẫn quyết định mặc kệ hưởng thụ cái ôm ấm áp của ba một lúc trước đã.
Đàn ông đích thực ngày nào mà chẳng làm được, nhưng được ba ôm thì không phải ngày nào cũng có. Cậu bé có thể tạm thời không làm đàn ông đích thực cũng được.
Sau khi mấy người Nhan Nhã Tịnh rời khỏi đó, trên sân thượng chỉ còn lại thi thể của Nhan Vũ Trúc và mấy viên cảnh sát.
Một tấm vải trắng phủ lên trên thi thể của Nhan Vũ Trúc, đôi mắt cô ta vẫn còn nguyên oán hận không thể buông bỏ. Đáng tiếc, cả đời này của cô ta quá cực đoan và vặn vẹo, thế nên tất cả tình yêu và hận thù của cô ta đều trở thành trò cười nực cười nhất.
Thi thể Nhan Vũ Trúc nằm lẻ loi trên đất, làn gió thổi qua hiu quạnh khó diễn tả thành lời.
Từ đây về sau, cái tên Nhan Vũ Trúc này sẽ dần dần bị người ta lãng quên.
Cho dù ngẫu nhiên có một hai người đã từng là fan của cô ta nhớ tới cái tên đã bị vùi lấp trong những năm tháng gió sương kia, thì bọn họ cũng chỉ nhớ đến tên tội phạm giết người đôi tay dính đầy máu tươi. Là một con quỷ vì hại người mà không tiếc chỉnh sửa gương mặt, chứ không phải một ảnh hậu đã từng được người người ngưỡng mộ!
Lưu Thiên Hàn vừa mới lái xe đưa Nhan Nhã Tịnh và Nhan An Bảo cùng Nhan An Mỹ đến cửa Tầm Viên thì đã trông thấy Hách Trung Văn đang đứng bên ngoài.
Hách Trung Văn cũng đã nghe nói đến chuyện hôm nay, ban đầu anh ta định chạy thẳng đến hiện trường. Nhưng nghe Thịnh Vân Hiên nói mấy người Nhan An Bảo đã về rồi, nên anh ta tới thẳng Tầm Viên.
Nhan An Mỹ nhìn cái gáy xinh đẹp cao quý của Lưu Thiên Hàn, rồi lại nhìn Hách Trung Văn nôn nóng đứng trước cửa. Cô bé suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn xuống xe.
“Cục cưng ơi, con sao rồi? Có bị thương không?”
Hách Trung Văn sốt ruột vô cùng, lúc nghe nói chuyện này anh ta chỉ ước gì mình là người bị đè trên mép sân thượng.
“Ba à, con không sao, không mất một sợi tóc nào hết.” Nhan An Bảo không muốn Hách Trung Văn lo lắng nên giả bộ nói một cách nhẹ nhàng.
Hách Trung Văn kiểm tra Nhan An Mỹ tỉ mỉ một vòng, xác định cô bé thật sự không bị thương, trong lòng mới yên tâm hơn.
Chỉ có điều, nghĩ đến việc suýt chút nữa Nhan Vũ Trúc đã giết con tin, anh ta vẫn còn có chút sợ hãi. Anh ta ôm chặt Nhan An Mỹ: “Ba xin lỗi cục cưng nhé, ba không bảo vệ được con.”
Cửa sổ xe Koenigsegg chậm rãi hạ xuống, Lưu Thiên Hàn nghe Nhan An Mỹ gọi hết tiếng ba này đến ba kia, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Mấy hôm trước Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ còn gọi anh là ba đấy.
Có phải người phụ nữ này cực kỳ thích cho con mình nhận ba lung tung khắp nơi không?
Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Thiên Hàn càng khó chịu như bị gai đâm.
Anh mở cửa xuống xe, cả người lạnh lùng đứng trước mặt Hách Trung Văn. Hiển nhiên, ý anh là loại ruồi muỗi không biết chui từ đâu ra như Hách Trung Văn hãy biết điều nhanh chóng cút đi.
Rõ ràng là Hách Trung Văn không định cút đi, anh ta lại bế Nhan An Mỹ lên: “Cục cưng à, lát nữa ba làm đồ ăn ngon cho các con ăn được không?”
Thấy Nhan Nhã Tịnh cũng xuống xe, Hách Văn Trung vô cùng vui vẻ, hét to với cô: “Chị đại, chúng ta cùng đi siêu thị nhé! Đi mua chút nguyên liệu nấu ăn, lát nữa anh làm bữa tối tình yêu để an ủi em và hai đứa nhỏ!”
Lại còn bữa tối tình yêu cơ đấy?
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn Nhan Nhã Tịnh chằm chằm. Nếu cô dám để cho Hách Trung Văn làm bữa tối tình yêu gì đó, anh sẽ đánh gãy chân cô!