Tô Thu Quỳnh và Chiến Mục Hàng còn có quan hệ phức tạp giữa An Tình, mọi người đều biết, kêu vợ cũ của Chiến Mục Hàng làm phù dâu cho bọn họ, An Tình này là não tàn sao?
Tối hôm nay, Nhan Nhã Tịnh không muốn khiến Tô Thu Quỳnh khó chịu, cô vốn là định phớt lờ Chiến Mục Hàng và An Tình, nhưng An Tình này lại liều mình muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại!
An Tình khiêu khích Tô Thu Quỳnh như vậy, Nhan Nhã Tịnh thật sự không nhịn được rồi!
Lúc này, đôi đũa trong tay của Nhan Nhã Tịnh để xuống, cô định dạy dỗ trà xanh siêu cấp não tàn An Tình này!
Lời của Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói ra thì Lâm Tiêu đã bật cười mỉa mai, đôi mắt màu lam sẫm đó của anh ta tràn ngập sự chê bai mà dừng trên mặt An Tình: “An Tình, đầu óc này của cô là có chút vấn đề nhỉ?”
“Người phụ nữ khác kết hôn tìm phù dâu đều tìm người xấu hơn mình, cô kết hôn lại cứ muốn tìm một người xinh đẹp hơn cô gấp trăm nghìn lần làm phù dâu cho cô, đầu óc này của cô là bị nước vào hay là bị cửa kẹp rồi?”
“Phì...”
Cao Bắc Vinh không nhịn được mà bật cười thành tiếng, anh ta cũng không thích An Tình, nhưng bình thường nể mặt của Chiến Mục Hàng, anh ta lười quan tâm An Tình, bây giờ An Tình khiêu khích bạn tốt của chị dâu, anh ta đương nhiên là phải kiên định đứng ở phía Tô Thu Quỳnh.
Huống chi, anh ta từ tận đáy lòng cảm thấy lời nói này của Lâm Tiêu nói rất có lý.
Ánh mắt của Cao Bắc Vinh từ từ quét qua gương mặt của Tô Thu Quỳnh, sau đó lại dừng trên mặt của An Tình.
Anh ta dường như đưa ra kết luận, khẽ gật đầu: “Ừm, Lâm Tam vẫn là lần đầu tiên nói chuyện có lý như này! Người phụ nữ biết rõ bản thân, kết hôn đương nhiên sẽ không tìm phù dâu có nhan sắc đè bẹp mình! Cô An, IQ của cô có hơi cao!”
Cao Bắc Vinh cũng không biết từ đâu lấy ra một hạt óc chó, anh ta vô cùng chu đáo đưa tới trước mặt An Tình: “Cô An, về sau ăn nhiều hạt óc chó, bổ não!”
Một chuỗi động tác này của Cao Bắc Vinh cực kỳ nước chảy mây trôi, nhìn gương mặt đỏ bừng của An Tình, Nhan Nhã Tịnh suýt nữa bật cười thành tiếng.
Ngay cả Tô Thu Quỳnh trên mặt dường như đeo mặt nạ, cũng không nhịn được mà nhếch môi.
“Cậu Cao, anh!” An Tình tức đến mức cả người run rẩy, nhưng Chiến Mục Hàng còn đang ở đây, cô ta cũng không thể phát tác giống như người đàn bà đanh đá.
Huống chi, mặc kệ Lâm Tiêu hay Cao Bắc Vinh, đều là người không dễ chọc ở trong giới, cô ta chỉ có thể miệng ăn hoàng liên, có lời muốn nói nhưng không nói ra được.
Chiến Mục Hàng không có lập tức lên tiếng, anh giống như ma nhập, sau khi nghe thấy lời của Lâm Tiêu, vậy mà không nhịn được mà đánh giá Tô Thu Quỳnh và An Tình.
Hơn nữa, anh còn giống như có bệnh mà đưa ra kết luận, bất luận là vóc dáng khí thế hay gương mặt, Tô Thu Quỳnh đều đẹp hơn An Tình.
Sau khi đưa ra kết luận, Chiến Mục Hàng lại không nhịn được mà nhìn Tô Thu Quỳnh nhiều hơn, vừa nhìn như vậy, anh cảm thấy Tô Thu Quỳnh đẹp hơn.
Gương mặt khuynh quốc này rõ ràng thần sắc lãnh đạm như vậy, nhưng vẫn có thể khuynh đảo chúng sinh.
Phì!
Khuynh đảo chúng sinh gì chứ! Chỉ là một gương mặt hay thay đổi mà thôi!
Nhưng đôi mắt mị diễm vô song này, làn da mịn màng này...
Ngay cả vết sẹo trên cổ tay của cô, anh cũng cảm thấy, ở trên người cô lại có một loại mỹ cảm kiêu sa.
Sao lại đẹp như vậy chứ!
“Anh Mục Hàng...”
Mãi cho tới khi giọng nói đầy ấm ức của An Tình vang lên ở bên tai của Chiến Mục Hàng, Chiến Mục Hàng mới từ trong cơn si mê đối với vợ cũ của mình mà hoàn hồn lại.
Chiến Mục Hàng thật ra cũng cảm thấy lời vừa rồi của An Tình có hơi quá đáng, nhưng tôn chỉ của Chiến Mục Hàng luôn là bất luận anh thấy An Tình phiền cỡ nào, khiến Tô Thu Quỳnh không vui mới là điều quan trọng nhất.
Chiến Mục Hàng ngước mí mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn Cao Bắc Vinh: “Cao Đại, dừng đúng lúc!”
Cao Bắc Vinh thật ra còn muốn phát huy tiếp, nhưng nghĩ tới chênh lệch võ lực của mình và Chiến Mục Hàng cách nhau quá nhiều, anh ta sau khi để hạt óc chó tới trước mặt An Tình thì bắt đầu duy trì nụ cười thâm sâu không nói gì.
Nguyên liệu mà Lâm Tiêu mua vào buổi chiều rất phong phú, Tô Thu Quỳnh đã nấu một bàn đồ ăn ngon.
Thật ra, Nhan Nhã Tịnh mới đầu cũng nấu mấy món, nhưng khả năng nấu nướng của Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh chênh lệch quá lớn, cuối cùng để cho Tô Thu Quỳnh phát huy.
Sườn xào chua ngọt, cá om dưa, mì xào măng, canh chua...
Đồ ăn Tô Thu Quỳnh nấu đều là món ăn bình thường nhất trong các bữa ăn gia đình, nhưng nhìn đồ ăn trên bàn, Chiến Mục Hàng lại không kìm được mà đỏ mắt.
Mấy món ăn này, đều là những món anh thích ăn nhất, Tô Thu Quỳnh sau khi nghe ngóng được từ chỗ mẹ anh được khẩu vị của anh thì học cách nấu đồ ăn ngon để lấy lòng anh, nhưng anh đối mặt với những món ăn Tô Thu Quỳnh dốc sức làm ra, trước nay chưa từng khen nửa câu, anh đối với cô chỉ có sự chê bai lạnh lùng.
Vị của cá om dưa rất nhạt, Chiến Mục Hàng gắp một miếng cá, mùi vị tươi ngon thanh đạm đó khiến người đàn ông luôn lạnh lùng như anh suýt nữa rơi nước mắt.
Anh ghét ăn đồ ăn quá nhiều mặn, cho nên Tô Thu Quỳnh sẽ luôn nấu nhạt một chút, không ngờ nhiều năm trôi qua, cô vẫn duy trì thói quen nấu ăn ít thêm muối.
Anh rốt cuộc đã mất đi cái gì!
Chiến Mục Hàng cảm thấy anh còn ăn tiếp món cá om dưa này anh nhất định sẽ điên mất, anh vội vàng gắp một miếng sườn xào chua ngọt trong đĩa bên cạnh.
Mùi vị của sườn xào chua ngọt này ngọt hơn so với mùi vị của quán ăn bên ngoài và đầu bếp trong nhà một chút.
Phải, Chiến Mục Hàng thích ăn ngọt.
Một người đàn ông thích ăn ngọt, thật sự rất mất mặt, Tô Thu Quỳnh cũng không biết làm sao phát hiện anh thích ăn ngọt, khi cô làm sườn xào chua ngọt sẽ có thêm ít đường.
Cho nên, tuy 6 năm trước Chiến Mục Hàng ghét Tô Thu Quỳnh muốn chết, nhưng lại cực kỳ thích đồ ăn do cô nấu.
Người phụ nữ như Tô Thu Quỳnh, vừa sinh ra thì được bố mẹ cưng chiều hết mức, cô chủ ngậm thìa vàng như cô sao có thể biết nấu ăn!
Chẳng qua là yêu anh quá nhiều, hèn mọn mà lấy lòng!
Anh nhớ có một lần vào buổi tối về nhà rất sớm, trong vô tình nhìn thấy Tô Thu Quỳnh ở trong bếp mổ cá.
Cô rõ ràng rất sợ con cá đó, cô nhắm mắt lại, chóp mũi chảy một tầng mồ hôi mỏng, mới lấy hết can đảm một dao chặt xuống.
Khi rán cá, trên mù bàn tay của cô còn bị dầu bắn, phồng lên một mảng nhọt nước, cô cố ý giấu tay của cô đi, thật ra anh nhìn thấy rồi.
Chỉ là không muốn để tâm Tô Thu Quỳnh, cho nên anh chỉ có thể giả bộ không nhìn thấy, không để tâm sự bỏ ra của cô, cái tốt của cô dành cho anh.
Nhưng bây giờ, mọi cái tốt của Tô Thu Quỳnh đều muốn cho Lâm Tiêu rồi.
Cô sao có thể đem tất cả cái tốt của mình cho Lâm Tiêu! Vậy Chiến Mục Hàng anh phải làm sao!
Lần đầu tiên cắn miếng sườn xào chua ngọt đó, vị ngọt đó thật sự khiến mỗi một lỗ chân lông trên người Chiến Mục Hàng đều nở ra, nhưng sau một lần nữa cắn xuống, lại có vị đắng nghét từ trong tim.
Có phải là anh về sau muốn ăn được đồ ăn Tô Thu Quỳnh nấu, còn phải hưởng ké của Lâm Tiêu hay sao?
Ai thèm hưởng ké của Lâm Tiêu chứ!
Giang Kiến Huy cũng rất hài lòng về tài nấu nướng của Tô Thu Quỳnh, anh ta lại gắp một miếng sườn xào chua ngọt: “Không ngờ sườn xào chua ngọt cho thêm ít đường lại ngon như vậy! Lâm Tam, đã nói bắt trái tim của một người đàn ông thì phải bắt dạ dày của anh ta trước, cậu thích Thu Quỳnh như vậy, có phải là bởi vì Thu Quỳnh đã bắt cái dạ dày của cậu rồi không?”\b\b\b\b\b\b\b\b