Mục lục
(Nháp) Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời - Thanh Thanh Nhã Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ sau khi nghe xong lời Lưu Thiên Hàn nói, Nhan Vũ Trúc đã dao động rồi, bây giờ nghe được lời Thịnh Vân Hiên nói, trong lòng Nhan Vũ Trúc lại càng dâng lên hy vọng hừng hực.

Nhan Vũ Trúc cô ta, đúng thật là đã rơi xuống vực sâu rồi.

Thế nhưng con người nếu có thể sống thật tốt, ai lại muốn sống trong ống cống, không nhìn thấy ánh sáng cả đời chứ?

Huống hồ rằng nếu như cô ta giết chết Nhan An Mỹ, cô ta sẽ không trốn thoát được khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Với thủ đoạn của nhà họ Lưu, chỉ e là cô ta sẽ chịu đủ tra tấn đến mức sống không bằng chết thì mới có thể cầu xin được chết.

Nghĩ tới quãng thời gian sống không bằng chết trong viện tâm thần, cơ thể Nhan Vũ Trúc không kiềm chế được mà run lên.

Những kí ức đó quá đáng sợ, cô ta không muốn trải qua thêm một lần nữa.

Nhưng nếu như cô ta thả Nhan An Mỹ ra thì sẽ khác.

Nhà họ Lưu sẽ đưa cô ta xuất ngoại bình an, cô ta không những có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật mà còn có thể trốn được sự tấn công của nhà họ Chiến và nhà họ Lâm, cô ta còn có được một khoản tiền nữa. Sau khi cô ta ra nước ngoài có thể tới thẩm mỹ viện để đổi sang khuôn mặt mới, tới lúc đó, Nhan Vũ Trúc cô ta vẫn có thể tỏa sáng bằng thân phận mới!

Trên mặt Nhan Vũ Trúc đầy vẻ khao khát, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng. Cô ta nhìn Lưu Thiên Hàn, rồi lại nhìn Thịnh Vân Hiên: “Mấy người sẽ không nuốt lời đấy chứ? Nếu như mấy người nuốt lời ra tay với tôi thì phải làm sao?”

“Lưu Gia Thành tôi lấy tính mạng ra thề, sau khi đưa cô ra nước ngoài bình an, nếu như người nhà họ Lưu tôi làm hại tới cô dù chỉ một chút, Lưu Gia Thành tôi sẽ bị sét đánh, không được chết yên thân!” Lưu Thiên Hàn giơ tay lên, trên khuôn mặt điển trai là vẻ nghiêm túc khiến người khác tim đập thình thịch: “Nhan Vũ Trúc, tôi hứa, sẽ để cô được sống yên ổn!”

Có được lời hứa của Lưu Thiên Hàn, cảm xúc của Nhan Vũ Trúc dần bĩnh tĩnh lại, cô ta nhìn mọi người vây xem xung quanh một cái, đúng thật là trước giờ người nhà họ Lưu đều rất có chữ tín, bọn họ hứa sẽ để cô ta sống yên ổn trước mặt nhiều người như vậy, chắc bọn họ sẽ không đổi ý đâu.

Nhan Vũ Trúc suy nghĩ, định tiếp tục mặc cả thêm với Lưu Thiên Hàn, đòi thêm một chút tiền. Nhưng cô ta còn chưa lên tiếng thì giọng nói kích động của Cung Tư Mỹ đã vang lên: “Nhan Vũ Trúc, tôi không cho cô làm hại An Mỹ!”

Trong số tất cả mọi người ở đây, người mong chờ Nhan Vũ Trúc giết con tin nhất chính là Cung Tư Mỹ.

Vết thương mà cô ta tự mình tạo ra hôm đó vẫn còn sót lại dấu vết, nhưng vẫn không làm tổn hại đến vẻ đẹp bẩm sinh của cô ta. Cô ta vừa lên tiếng liền hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

Cung Tư Mỹ cắn răng, cô ta biết, bây giờ cô ta lên tiếng sẽ khiến Lưu Thiên Hàn và Thịnh Vân Hiên bất mãn, nhưng cô ta có thể giả vờ là vì quá lo lắng cho Nhan An Mỹ nên mới lớn tiếng với Nhan Vũ Trúc mà!



Dù sao thì, một chút bất mãn so với mạng của Nhan An Mỹ, so với Nhan Nhã Tịnh đau đớn không muốn sống thì đúng là không đáng kể.

Cung Tư Mỹ cắn răng, cô ta giả vờ vừa phẫn nộ vừa nôn nóng tiếp tục quát lên với Nhan Vũ Trúc: “Nhan Vũ Trúc, buông An Mỹ ra! Nhà họ Lưu chúng tôi và cảnh sát đã giăng lưới rồi, còn có rất nhiều cư dân đang chứng kiến tội ác của cô, hôm nay, cô có chắp cánh cũng khó thoát! Mau buông An Mỹ ra! Nếu không, cô chỉ có một con đường chết thôi!”

Nghe thấy lời Cung Tư Mỹ nói, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cùng với Nhan An Bảo cùng biến sắc, đến cả sắc mặt của Thịnh Vân Hiên cũng hơi khó coi.

Lời này của Cung Tư Mỹ, nghe thì như lo lắng sốt vó cho an nguy của Nhan An Mỹ, nhưng thực tế mỗi một chữ mà cô ta nói đều đang nói với Nhan Vũ Trúc rằng, nhà họ Lưu và cảnh sát đều không tha cho cô ta!

Mà Nhan Vũ Trúc chắp cánh cũng khó thoát, hôm nay cô ta ngoài việc giết con tin để Nhan An Mỹ chết chung với cô ta ra thì cô ta không còn cách nào khác!

“Cảnh sát?” Nhan Vũ Trúc lẩm bẩm, cô ta quay mặt sang, thật sự nhìn thấy mấy cảnh sát mặc đồng phục cầm súng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta. ????hách ????há????h ????ìm được ﹛ ????????ùm???????????????? ệ????﹒????N ﹜

Trong lòng Nhan Vũ Trúc giật thót, phải rồi, có cảnh sát mà!

Cho dù nhà họ Lưu có thể cho cô ta một con đường sống, nhưng trên tay cô ta dính nhiều máu như vậy, bây giờ cô ta đang bắt cóc đấy, sao cảnh sát có thể để cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được!

Tất cả sự mong đợi trong mắt Nhan Vũ Trúc tan nát từng chút một, chỉ còn lại rét lạnh và căm hận tận xương.

Nhan Nhã Tịnh thấy tình thế không ổn, vội vàng nói với Nhan Vũ Trúc: “Nhan Vũ Trúc, cô đừng manh động! Chỉ cần cô không làm hại An Mỹ, cho dù nhà họ Lưu hay cảnh sát cũng đều không thể làm hại tới cô đâu!”

Nhìn thấy Nhan Vũ Trúc dắt một con dao ngay eo, Nhan Nhã Tịnh nói tiếp: “Nhan Vũ Trúc, không phải trên người cô có dao sao? Cô đè dao lên cổ tôi đi! Tôi ra nước ngoài cùng với cô, đợi khi cô an toàn rồi, cô muốn xử lý tôi như thế nào cũng được. Nhan Vũ Trúc, cầu xin cô buông An Mỹ ra, có được không?”

“Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không tin cô đâu! Những lời cô nói, một chữ tôi cũng không tin!” Nếu như là trước đây, chắc chắn Nhan Vũ Trúc sẽ đồng ý với lời đề nghị của Nhan Nhã Tịnh không chút do dự.

Dù sao thì có Nhan Nhã Tịnh làm con tin, nhà họ Lưu chắc chắn sẽ bảo đảm an toàn cho cô ta, đợi cô ta tới nước ngoài rồi còn có thể thuận tiện ra sức tra tấn Nhan Nhã Tịnh sống không bằng chết.

Nhưng sau lời ban nãy của Cung Tư Mỹ, Nhan Vũ Trúc không dám mạo hiểm nữa.

Cô ta phạm tội rồi.

Trên người cô ta không chỉ có một mạng người. Lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt, sao cảnh sát có thể để cô ta rút lui toàn thây được!



Đầu cô ta đúng là có vấn đề, livestream gì chứ!

Cô ta thu hút nhiều cư dân mạng tới như vậy, giống như Cung Tư Mỹ đã nói, nhiều cư dân chứng kiến tội ác của cô ta như thế, chắc chắn mọi người đều hận không thể để cô ta bị phán tử hình, cho dù cảnh sát có muốn mở một con đường cho cô ta cũng không được!

Cô ta không còn đường sống nữa rồi!

Không còn đường sống gì nữa rồi!

Nhưng may mắn là cho dù cô ta có xuống địa ngục thì trên đường xuống hoàng tuyền, con nhóc quỷ Nhan An Mỹ khiến người ta chán ghét này cũng bị cô ta nô dịch!

“Nhan Nhã Tịnh, trước đây tôi vẫn luôn nghĩ rằng tôi thua trước cô, người đàn ông mà tôi yêu nhất, trong lòng anh ấy chỉ có cô, cô còn có một đôi trai gái đáng yêu như vậy, cô là một kẻ thắng cuộc trong đời mà ai cũng ngưỡng mộ! Nhưng Nhan Vũ Trúc tôi thì sao? Chẳng có gì hết, thất bại hoàn toàn!”

“Thế nhưng bây giờ, tôi không nghĩ như vậy nữa rồi! Người đàn ông mà cô yêu tận xương kia đã trở thành một nắm đất vàng từ lâu, mà con gái cưng của cô cũng sẽ chôn cùng Nhan Vũ Trúc tôi! Còn cô thì sao? Cô chỉ có thể chịu đựng nỗi đau mất đi người yêu và con gái cả đời, sống không bằng chết!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô đáng buồn thật đấy! Nhan Vũ Trúc tôi cũng phải thấy cô thật đáng thương! Ha ha! Nhan Nhã Tịnh, cô thật đáng thương!”


“Nhan Nhã Tịnh, cô cứ đợi nhặt xác cho Nhan An Mỹ đi! Cô nói xem, ngã xuống từ nóc nhà cao như thế này, nó sẽ ngã thành như thế nào? Thịt nát xương tan? Chết không toàn thây? Ha ha ha ha, Nhan Nhã Tịnh, có phải cô rất mong đợi được nhìn thấy dáng vẻ Nhan An Mỹ ngã đến nỗi thảm không nỡ nhìn của Nhan An Mỹ không?”


Nhan Vũ Trúc điên rồi, cô ta điên thật rồi!


Nhan Nhã Tịnh nôn nóng đến mức trái tim sắp vọt ra ngoài, nhưng cô không dám manh động!


Cảm giác bất lực mạnh mẽ hoàn toàn nuốt chửng cả trái tim cô, cô thà để mình thịt nát xương tan cũng không muốn An Mỹ bị tổn thương dù chỉ là một chút nào! Nhưng vấn đề bây giờ là, cho dù cô có nhảy từ trên nóc nhà này xuống, Nhan Vũ Trúc cũng sẽ không buông tha cho Nhan An Mỹ!


“Nhan Vũ Trúc, cầu xin cô, cầu xin cô thả An Mỹ ra có được không?”


Phịch một tiếng, Nhan Nhã Tịnh quỳ thẳng xuống đất, Tô Thu Quỳnh ra sức nắm tay Nhan Nhã Tịnh, cũng quỳ xuống. Khuôn mặt của Nhan Vũ Trúc càng ngày càng trở nên vặn vẹo, cô ta cắn răng gào lên: “Nhan Nhã Tịnh, cô nằm mơ đi!”


Nói rồi, tay cô ta dồn sức, định đẩy Nhan An Mỹ xuống dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK