"Mục… anh Mục Hàng, anh bĩnh tĩnh một chút! Anh…anh đừng qua đây!"
"Anh Mục Hàng, anh đừng nghe Trần Long nói sằng nói bậy! Hắn ta là gian phu của Tô Thu Quỳnh, hôm nay hắn ta đến, chính là vì giúp Tô Thu Quỳnh hại em! Anh Mục Hàng, anh không thể mắc mưu của Tô Thu Quỳnh được!"
Môi mỏng lạnh băng, khe khẽ kéo một cái, Chiến Mục Hàng cuối cùng cũng mở miệng, "An Tình, cô muốn chết thế nào?"
Cô muốn… chết thế nào?
Thân thể của An Tình, đã run rẩy đến không ra hình, cô ta không ngừng lắc đầu, cô ta muốn nói với Chiến Mục Hàng, cô ta không muốn chết, nhưng Chiến Mục Hàng của lúc này, thật quá đáng sợ rồi, cô ta bị doạ đến lời nào cũng không nói ra được.
Cô ta chỉ có thể phủ phục trên giường lớn, há miệng thở từng ngụm lớn, giống như một con cá ra khỏi nước, tựa như, chỉ cần cô ta khép miệng lại, cô sẽ khiến chính mình đang sống sờ sờ ngạt chết.
Hoà hoãn một lúc lâu, An Tình mới lại tìm lại được giọng nói của chính mình.
Cô ta ngẩng mặt nhìn Chiến Mục Hàng, đầy mặt bất lực và đáng thương, "Anh Mục Hàng, anh không thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy! Em yêu anh như vậy, em yêu anh hơn so với bất kì ai, anh không thể đối xử với em tàn nhẫn như vậy! Anh Mục Hàng, em cầu xin anh, anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy có được không?"
Dường như không hề nghe thấy lời khẩn cầu đau khổ của An Tình, Chiến Mục Hàng tự nói với chính mình, "An Tình, Tô Thu Quỳnh ngồi tù năm năm, mỗi ngày trong năm năm ngồi tù đó, cô ấy đều bị người ngược đãi."
Giọng nói của Chiến Mục Hàng rất nhẹ, còn mang theo nét dịu dàng ma mị, giống tình nhân đang thì thầm, nghe khiến An Tình rợn cả tóc gáy, cô ta mơ hồ ý thức được điều gì đó, cô ta không dám nghĩ sâu thêm, nếu nghĩ thêm nữa, không cần đến Chiến Mục Hàng hại chết cô ta, cô ta cũng đã tự doạ chết chính mình.
"Anh Mục Hàng, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi, anh coi như nể phần tình cảm trước kia của chúng ta, tha cho em có được không?"
"An Tình, Tô Thu Quỳnh còn mất đi hai đứa con."
"Tô Thu Quỳnh sau khi ra tù, nhiều lần bị thương, đều là nhờ cô ban cho."
"Những gì cô đã làm trên người Tô Thu Quỳnh, tôi muốn, gấp ngàn gấp vạn đòi lại cho cô ấy, cô nói, tôi nên đối xử với cô thế nào mới tốt đây?"
"Không!" An Tình ôm lấy tấm chăn trên người, không ngừng co rụt về phía sau, cô ta cảm thấy, lúc này đứng trước mặt cô ta, đã không còn là một người sống sờ sờ nữa, mà là một con ma quỷ ngắt đầu ngắt đuôi, đây là một con ma quỷ, một giây sau, sẽ triệt để đẩy cô ta vào vạn kiếp bất phục, cô ta không bao giờ còn có thể lật người được nữa!
"Anh Mục Hàng, anh không thể đối xử với em như vậy! Anh đây là coi mạng người như cỏ rác! Anh không thể coi mạng người như cỏ rác!"
"An Tình, đối phó với cô, là coi mạng người như cỏ rác, vậy cái chết của con tôi, lại là ai đã coi mạng người như cỏ rác! An Tình, đứa con đầu tiên của tôi, nó đã thành hình rồi, nó đã là một sinh mạng sống sờ sờ, cho dù qua thêm mấy ngày, Tô Thu Quỳnh sinh non, nó cũng có thể sống được. Nhưng mà cô thì sao? Cô cho người, sống sờ sờ giết chết con tôi, kẹp vỡ!"
"An Tình, cô tội đáng muôn chết!"
"Em không có! Anh Mục Hàng, em thật sự không có mà! Em không biết những người đó sao lại muốn hại em như vậy, em thật sự vô tội mà!"
An Tình khóc đến nước mắt nước mũi ròng ròng, "Em cũng từng có con, em biết nỗi đau mất con, sao em có thể nhẫn tâm đem nỗi đau đó áp đặt lên người người khác chứ?"
Những lời này của An Tình, Chiến Mục Hàng đều nghe không lọt, anh ta chỉ cảm thấy châm biếm, châm biếm từ tận đáy lòng, anh ta bước tới trước một bước, anh ta vốn dĩ muốn bóp cổ An Tình, nhưng mà, anh ta cảm thấy bẩn, cho nên, anh ta lại thu tay về.
"An Tình, lúc Tô Thu Quỳnh bị làm thủ thuật hút thai, cô còn đặc biệt căn dặn, không để người ta tiêm thuốc tê cho cô ấy, cô nói xem, Tô Thu Quỳnh lúc đó, đau đớn bao nhiêu?"
"Ồ, cô còn cho người chặt đứt ngón tay út của Tô Thu Quỳnh, cô nói xem, mười ngón tay liền tim, Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu?!"
"An Tình, bao nhiêu người như vậy tay đấm chân đá với Tô Thu Quỳnh, ồ, các người cũng thật đủ thần thông quảng đại, còn đưa cả đàn ông vào, để bọn họ cưỡng bách Tô Thu Quỳnh, ép cho Tô Thu Quỳnh phải cắn lưỡi tự sát. Cô nói, lúc đó, Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu?!"
"Anh Mục Hàng, em không có, em không có…"
An Tình nước mắt như mưa, hy vọng giành được chút thương tiếc của Chiến Mục Hàng, nhưng Chiến Mục Hàng đối với cô ta, không có thương tiếc, chỉ có sự chán ghét đến thâm căn cố đế.
Anh ta cong môi cười lạnh, khát máu như ma, "An Tình, cô không biết Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu! Cho nên, tôi phải cho cô nếm thử, xem Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu!"
Mắt của An Tình, thoắt cái trừng lớn, cái gì gọi là khiến cô ta nếm thử, xem Tô Thu Quỳnh đau đớn bao nhiêu?
Không lẽ nào, anh ta còn muốn đem hết những chuyện cô ta từng cho người làm với Tô Thu Quỳnh, tất cả đều thực hiện trên người cô ta, để cô ta nếm thử một lượt?
Không!
Cô ta không muốn bị người hành hung, cô ta càng không muốn bị người chặt ngón tay út, cô ta không muốn…
An Tinh run cầm cập đối diện với đôi mắt đỏ rực màu máu của Chiến Mục Hàng, cô ta có một dự cảm rất đáng sợ, Chiến Mục Hàng không chỉ sẽ cho người chặt đứt ngón tay út của cô ta, anh ta còn sẽ cho người giày vò cô ta thê thảm hơn nữa!
Cô ta không thể ngồi yên chờ chết!
An Tình biết, cầu xin, đã không thể khiến Chiến Mục Hàng hồi tâm chuyển ý nữa rồi, cô ta bây giờ, nhất thiết phải trốn!
Cô ta mạnh mẽ tung tấm chăn trên người ra, vơ lấy quần áo ở bên cạnh, tròng lên người như phát điên, động tác của cô ta quá gấp gáp, cũng không có chú ý tới, ánh mắt Chiến Mục Hàng nhìn về phía cô ta, giống như nhìn một tên hề đang nhảy nhót.
An Tình mặc quần áo xong, nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, thấy Chiến Mục Hàng không ngăn cô ta lại, trong lòng An Tình lại rần rần nổi lên hy vọng.
Phải, bây giờ là xã hội pháp trị, cho dù anh ta có hận không thể bằm cô ta trăm nhát, thì anh ta cũng không thể lạm dụng tư hình với cô ta được!
Hơn nữa, cho dù cô ta phạm phải sai lầm lớn đến đâu đi nữa, cô ta cũng là người thừa kế của An Thị, Chiến Mục Hàng anh ta cũng không thể quang minh chính đại thách thức pháp luật, khiến cô ta biến mất khỏi thế giới này!
Cô ta bây giờ, chỉ muốn tìm lý do để tự an ủi chính mình, nhưng cô ta lại quên mất, ở Vân Hải, nhà họ Chiến là một tay che trời như thế nào.
Sau khi lao ra khỏi phòng ngủ, cô ta có cảm giác như thoắt cái được sống lại, nhưng khi cô ta đẩy mở ra cánh cửa lớn của căn hộ, trong nháy mắt cô ta thấy mình như rơi vào địa ngục vô cùng vô tận.
Minh Quân mang theo mấy người đang đứng ở bên ngoài, anh ta vừa nhìn thấy cô ta liền lạnh lùng bước tới, "Cô An, nghe nói, là cô thả Nhan Vũ Trúc ra, không bằng, cô thay thế cô ta, chậm rãi trải qua quãng đời còn lại trọng bệnh viện tâm thần đi, thưởng thức cho tốt, cái gọi là tình người ấm lạnh."
Bệnh viện tâm thần?!
Bệnh viện tâm thần mà Nhan Vũ Trúc ở căn bản không phải là nơi cho người ở!
Nơi đó, so với trong tù còn đáng sợ hơn!
Cô ta vĩnh viễn không quên được, một màn của Nhan Vũ Trúc ở bệnh viện tâm thần mà cô ta nhìn thấy.
Nhan Vũ Trúc đều đã bị giày vò đến muốn điên mất, cô ta khắp người đầy máu, mặt đều bị cào đến nở hoa, nhìn lên vừa đáng thương lại vừa vặn vẹo đáng sợ.
Nghĩ đến mỗi ngày sau này của mình, đều phải chịu đựng loại giày vò như thế, hai chân An Tình thoắt cái nhềm nhũn, bịch một tiếng ngã liệt trên đất.
Nghĩ đến điều gì đó, trong lòng An Tình đột nhiên như được thêm vài phần trông cậy, "Anh Mục Hàng, chúng ta làm một cái giao dịch! Bỏ qua cho em, em giúp anh theo đuổi lại Tô Thu Quỳnh!"