Màn kịch hay như vậy, Cung Tư Mỹ đương nhiên không chịu bỏ lỡ, cô ta lặng lẽ gửi đi một tin nhắn, căn dặn cấp dưới vài câu rồi vội vã bám theo Lưu Thiên Hàn đi tới.
Cửa chính của phòng bao, đã khoá từ bên trong.
Thực ra, sau khi Nhạc Dũng kéo Nhan Nhã Tịnh vào trong phòng bao thì đã khoá trái cửa chính phòng bao lại, còn những người vừa rồi nói nhìn thấy cái gì mà cảnh tượng không nhìn nổi gì đó đều là nói bậy nói bạ theo sự căn dặn của Cung Tư Mỹ.
"Sao cửa lại khoá?" Cao Bắc Vinh dùng sức đẩy cửa phòng bao một cái, phát hiện ra căn bản là đẩy không nhúc nhích.
Anh ta liếc nhìn Lưu Thiên Hàn một thân âm trầm một cái, trong lòng nhịn không được rùng mình một cái, anh ta vung tay nện liên tiếp lên cửa chính của phòng bao, "Nhạc Dũng, mở cửa!"
"Sao cửa lại khoá rồi?" Trong lúc Cao Bắc Vinh đang ra sức đập cửa, sau lưng vang lên một giọng nói đầy tiếc nuối, "Ài, tôi vốn còn tính nhìn thêm vài lượt cảnh lăn lộn của trợ lý Nhạc với ả đàn bà Nhan Nhã Tịnh nữa mà, mất hồn như vậy, tối nay không còn cơ hội xem tiếp rồi, thật đáng tiếc!"
"Tôi cũng vậy! Vừa nãy tôi còn chưa xem đủ đâu! Còn shock hơn xem phim luôn ấy chứ! Đáng tiếc quá, người ta khoá cửa mất rồi! Chúng ta muốn xem cũng chẳng xem được nữa!"
Hai người nói đoạn bèn lắc lư cái đầu đi qua phòng bao bên cạnh.
Tuy Cung Tư Mỹ cũng không nhìn thấy động tác của Nhạc Dũng và Nhan Nhã Tịnh ở trong phòng bao có bao nhiêu nóng bỏng, nhưng cô ta có thể vô cùng chắc chắn rằng, cảnh tượng hai người bọn họ đang quấn quýt lấy nhau bây giờ, chắc chắn là nhìn không nổi.
Thủ hạ của cô ta bỏ cho Nhạc Dũng loại thuốc mạnh như vậy, chớ nói bây giờ bọn họ mới vào phòng bao chưa đến một tiếng đồng hồ, cho dù có ở trong đó cả một buổi tối rồi, Nhạc Dũng cũng không dừng lại được.
Cô ta biết, Nhan Nhã Tịnh không thích Nhạc Dũng, lúc ban đầu chắc chắn sẽ điên cuồng chống trả, nhưng sức lực của cô ta làm sao có thể là đối thủ của Nhạc Dũng được!
Hiện tại thời gian này là vừa hay, chỉ sợ là Nhan Nhã Tịnh đã bị Nhạc Dũng giày vò đến chẳng còn sức lực mà phản kháng nữa ý chứ!
Cung Tư Mỹ bày ra một bộ lo lắng sốt ruột, "Bọn họ khoá cửa mất rồi, vậy chúng ta phải làm sao đây?"
"Cung Tư Mỹ, cô câm miệng cho tôi!" Vừa nghe thấy Cung Tư Mỹ nói chuyện cơn tức của Cao Bắc Vinh liền bùng lên, anh ta quay lại nhìn Lưu Thiên Hàn, "Anh hai Lưu, anh thật sự không quay về? Hay để tôi gọi điện thoại cho Nhạc Dũng trước nhé..."
Nói đoạn, Cao Bắc Vinh liền bắt đầu gọi điện thoại cho Nhạc Dũng, nhưng anh ta gọi một hồi vẫn không có ai bắt máy.
Sắc mặt của Cao Bắc Vinh càng lúc càng khó coi, thật ra, cho dù có nhiều người như vậy đều nói tận mắt nhìn thấy Nhạc Dũng và Nhan Nhã Tịnh lên giường với nhau, trong lòng anh ta vẫn ôm một tia hy vọng nhỡ may, hy vọng đây chỉ là lời nói bậy bạ của người cố tình.
Nhưng Nhạc Dũng không nhận điện thoại!
Tính chất công việc của Nhạc Dũng, tạo cho anh ta thói quen rất kịp thời nhận điện thoại, dẫu sao làm trợ lý cho người ta là phải gọi lúc nào đến lúc đó.
Cao Bắc Vinh gọi điện thoại cho Nhạc Dung mà gọi không được, tính cả lần này là ba lần, hai lần trước đều xảy ra việc lớn liên quan đến sống chết.
Mà lần này, chuyện xảy ra chắc chắn cũng là không nhỏ.
"Anh hai Lưu, anh đừng có gấp, tôi lại gọi cho chị dâu xem sao"
Lồng ngực Cao Bắc Vinh đập lên bang bang, đầu ngón tay đều không kìm được mà phát run, anh ta vừa gọi thông được điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, điện vừa kêu liền bị người cúp mất.
Hiển nhiên là bên kia đang bận, không chịu nhận điện thoại của anh ta.
Nhạc Dũng và Nhan Nhã Tịnh, sẽ không khéo như vậy chứ, đều không nhận điện thoại của anh ta?
"Anh hai Lưu, bằng không chúng ta đi Tầm Viên xem sao, biết đâu chị dâu đã về Tầm Viên rồi thì sao! Đúng, để tôi gọi cho An Bảo và An Mỹ! Tôi hỏi chúng xem chị dâu về chưa!"
Nói đoạn, Cao Bắc Vinh lại muốn gọi điện thoại cho Nhan An Bảo.
Tầm mắt của Lưu Thiên Hàn lạnh lùng quét qua trên mặt Cao Bắc Vinh, đôi tròng mắt thâm u của anh một mảnh tịch mịch, nhìn một Lưu Thiên Hàn như vậy, lòng Cao Bắc Vinh không hiểu sao phát hoảng, anh ta đang muốn nói thêm gì đó, Lưu Thiên Hàn đã một phát đạp tung cánh cửa phòng bao trước mặt.
"Anh hai Lưu, đừng nhìn!"
Cao Bắc Vinh vẫn là không đành lòng, anh ta bước tới trước, gấp gáp muốn che đi đôi mắt của Lưu Thiên Hàn, có điều khi anh ta nhìn rõ tình huống trong phòng bao, anh ta thoắt chốc sững sờ tại chỗ, đều quên luôn phải tiếp tục bịt mắt Lưu Thiên Hàn.
Cung Tư Mỹ cũng sững sờ.
Cô ta không thể tin nổi nhìn bốn người đang ngồi quanh bàn mạt chược trong phòng bao, mắt trợn rõ to, cô ta cho rằng mình nhìn nhầm rồi, cô ta dùng sức dụi mắt một cái, tình huống trong phòng bao không đổi, Nhan Nhã Tịnh, Nhạc Dũng, Thịnh Vân Hiên, còn có Lưu Vấn, đứa con gái nhỏ mà Lưu Chấn Hoa gần năm mươi tuổi mới có, bốn người đang vây quanh bàn mạt chược chơi mạt chược.
"Ù rồi!" Thịnh Vân Hiên hưng phấn hô lên, "Tối nay tôi thật là nhân phẩm bùng nổ nha, tôi thấy tôi có thể trực tiếp đi làm vua bài rồi!"
Nghe thấy tiếng nói của Thịnh Vân Hiên, Cung Tư Mỹ kinh hãi tới mức thiếu nước bật kêu thành tiếng.
Sao lại thế này!
Thủ hạ của cô ta rõ ràng đã báo lại với cô ta là Nhạc Dũng đã bị bỏ thuốc mạnh, Nhan Nhã Tịnh cũng đã bị lôi vào phòng bao, theo lý mà nói hai người bọn họ hẳn phải đang diễn một bộ phim hành động phiên bản người thật chứ, làm sao có chuyện nhàn nhã ở đây chơi mạt chược với nhau được?
Thực ra Lưu Thiên Hàn đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ nhìn thấy một màn quấn quýt lẫn nhau của Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng, anh thậm chí còn tìm sẵn vô số lý do để tha thứ cho Nhan Nhã Tịnh, cho Nhan Nhã Tịnh thêm một cơ hội, anh làm thế nào cũng không nghĩ tới, bọn họ lại không có lăn lộn cùng một chỗ với nhau.
Không cần nghi ngờ, Lưu Thiên Hàn thở phào một tiếng, trái tim anh nhẹ nhàng run rẩy, còn may, người phụ nữ này không làm anh thất vọng.
Người kịp lấy lại phản ứng sớm nhất chính là Cao Bắc Vinh, anh ta kích động đến nhảy cẫng lên.
Anh ta ra sức ôm lấy Lưu Thiên Hàn, "Anh hai Lưu, tôi đã nói mà, chị dâu sẽ không làm ra loại chuyện đó đâu! Anh hai Lưu, chị dâu với Nhạc Dũng không có chuyện gì, tôi thật là vui quá đi mất!"
Cao Bắc Vinh một khi vui lên sẽ muốn làm ra chút chuyện khó mà mô tả, nếu không phải do bộ mặt lạnh của Lưu Thiên Hàn quá đáng sợ, anh ta nhất định vui đến mức hôn anh một ngụm.
Thịnh Vân Hiên vui hớn hở dán giấy lên mặt Nhan Nhã Tịnh và Nhạc Dũng với Lưu Vấn xong, mãi sau mới nhận ra có người tiến vào, mà còn là phá cửa mà vào.
Thịnh Vân Hiên hễ đánh mạt chược là dễ ghiền, đang yên đang lành chơi mạt chược, không hiểu ra sao bị người quấy rầy, trong lòng bà cực kỳ không vui.
Quay mặt lại, nhìn thấy là Lưu Thiên Hàn, Cung Tư Mỹ cùng Cao Bắc Vinh, đầu mày nhăn nhíu của bà mới giãn ra, bà vội vẫy vẫy tay với Lưu Thiên Hàn, "Gia Thành, con mau tới giúp Nhã Tịnh! Nhã Tịnh thật ngốc quá mức, thua hoài, mẹ đều nhìn không nổi nữa rồi!"
Được sự phân phó của Thịnh Vân Hiên, Lưu Thiên Hàn quang minh chính đại đến ngồi bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, bắt đầu dạy cô chơi mạt chược.
Cao Bắc Vinh cũng không chịu lẻ loi, cũng đến ngồi cạnh Nhạc Dũng, "Nhạc Dũng, anh có biết chơi mạt chược không thế? Không biết tôi chỉ cho! Nhìn anh ngốc chưa này, xếp bài cũng xếp không xong!"
Nhạc Dũng vừa định nói gì đó, điện thoại của Thịnh Vân Hiên đột nhiên kêu lên, là nhà mạng gửi đến một tin nhắn nhắc nhở.
Bà theo phản xạ nhấp vào điện thoại, phát hiện trước đó còn có một tin nhắn chưa đọc.
"Mẹ, người mau đến Lam Điều, Nhạc Dũng và Nhan Nhã Tịnh lên giường với nhau rồi, bây giờ cả thế giới đều vây xem bọn họ, con thật sự không biết phải nên làm thế nào!"
Thịnh Vân Hiên xem xong tin nhắn này trực tiếp ngẩn người, một mặt mơ hồ nhìn Cung Tư Mỹ, "Tư Mỹ, con vừa gửi tin nhắn cho mẹ nói Nhã Tịnh và Nhạc Dũng đang làm loại chuyện kia? Sao đột nhiên con lại gửi cho mẹ loại tin nhắn này?