Lúc này trên môi cô ta đang nở nụ cười ngọt ngào, trông như một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu, khóe mắt mang theo ý cười khiến người khác mê say.
Cô ta cũng nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, lướt mắt qua Nhan Nhã Tịnh sau đó đánh mắt về như thể chỉ thấy một người xa lạ rồi tiếp tục cười nói gì đó với Lưu Thiên Hàn.
Nhưng ngược lại, sau khi Lưu Thiên Hàn trông thấy Nhan Nhã Tịnh thì bất chợt cau mày, có lẽ là vì nghĩ đến sự việc khó chịu vừa rồi khi bị Nhan Nhã Tịnh bám lấy.
Lưu Thiên Hàn đưa cô ta đến của cổng Lam Điều, lúc này Cung Tư Mỹ mới lưu luyến không rời mà buông cánh tay anh ra: "Anh Gia Thành, được rồi, đưa em ra đến đây thôi. Em đi về trước để gặp bà nội, chờ bà nội thức dậy rồi em sẽ quay lại với anh.
"Anh Gia Thành, em sẽ nhớ anh, anh cũng phải nhớ em đó! Còn nữa, không được hái hoa bắt bướm ở bên ngoài đâu đấy nhé!”
Nói xong, Cung Tư Mỹ nhón chân lên rồi đặt một nụ hôn xuống khóe môi Lưu Thiên Hàn.
"Cung Tư Mỹ, ai cho cô hôn anh Lưu!”
Chờ khi Nhan Nhã Tịnh chạy tới thì Cung Tư Mỹ đã ngồi lên xe bảo mẫu của mình, cô không thể ngăn cản thành công nụ hôn này.
Nhan Nhã Tịnh quay sang, cô nhìn thấy rõ ràng dấu son môi của Cung Tư Mỹ còn dính trên khóe miệng Lưu Thiên Hàn.
Cô càng nhìn càng thấy dấu son môi này chướng mắt, không kìm lòng được mà vươn tay định lau sạch dấu son đó đi.
Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng tiến tới đã khiến tâm trạng của Lưu Thiên Hàn cực kỳ khó chịu rồi. Giờ còn chẳng hiểu tại sao cô lại vươn tay lau khoé miệng anh, càng khiến tâm trạng anh thêm bực dọc.
"Bỏ ra!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ra lệnh.
Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn xem lời nói của anh như gió thoảng qua tai: "Anh Lưu, em không cho phép người phụ nữ khác hôn anh! Anh đã hứa với em rằng đời này chỉ để duy nhất một mình em hôn thôi cơ mà. Nếu anh còn để cho người phụ nữ khác hôn anh, em sẽ..."
Nhan Nhã Tịnh bỗng nghẹn họng, khóe mắt cô lại ửng đỏ, uất ức nhìn Lưu Thiên Hàn.
Cô sẽ làm gì cơ chứ?
Cô thật sự không thể nói được bất cứ lời gì gay gắt với anh, bởi vì cô yêu anh rất nhiều! Cô yêu anh còn nhiều hơn chính bản thân mình.
"Cô lại đang giở trò lừa bịp gì đấy?” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn Nhan Nhã Tịnh, khí thế cường hãn mang theo sự áp bức vô hình khiến người ta khó thở.
Nếu là người khác có lẽ đã bị sự cường hãn này của Lưu Thiên Hàn dọa sợ, nhưng Nhan Nhã Tịnh đã quen vô lề vô lối trước mặt anh rồi, sẽ không bị dọa cho sợ nữa.
"Anh Lưu, em không hề giở trò gì cả! Em biết anh đã quên em rồi, nhưng em nói cho anh biết, dù anh có quên em thì em cũng không cho phép anh để người phụ nữ khác hôn anh!”
"Cả đời này, anh chỉ có thể để cho một mình em hôn thôi!"
Dứt lời, Nhan Nhã Tịnh liền nhón chân rồi hôn lên môi Lưu Thiên Hàn.
Cố bắt chước theo lúc anh hôn cô, triền miên không dứt, dù thế nào cũng không muốn buông ra.
Cánh môi anh vẫn mềm mại như trước, tuy có hơi lạnh hơn nhưng cảm giác khi hôn vẫn chưa từng thay đổi.
Được ôm anh và hôn anh như thế này, trong mắt của cô như nhìn thấy được một cây pháo hoa đang nở rộ.
Lưu Thiên Hàn sững sờ.
Anh bị Nhan Nhã Tịnh hôn đến sững sờ.
Dù thế nào anh cũng không thể ngờ người phụ nữ này lại hôn anh đột ngột như vậy.
Hơn nữa, anh lại không hề cảm thấy chán ghét. Cho dù là Cung Tư Mỹ mà anh có thể dễ dàng tha thứ đi nữa, anh cũng chỉ có thể chịu đựng cô ta lướt hờ qua môi anh thôi, đến nỗi anh phải tự nghi ngờ xu hướng tính dục của mình, thậm chí còn tự hỏi có phải phương diện ấy của mình không ổn hay không.
Nhưng đối với người phụ nữ này...
Sau khi tỉnh táo lại, khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn lập tức đen kịt như đáy nồi, những người phụ nữ bán "sắc" bây giờ đều chủ động như thế sao?
Tưởng tượng cảnh cô cũng chủ động như thế với người đàn ông khác, sắc mặt Lưu Thiên Hàn lại càng khó coi hơn.
Anh giằng mạnh Nhan Nhã Tịnh ra, Nhan Nhã Tịnh lại kiên cường bất khuất vọt tới trước mặt anh, anh liền lạnh lùng nắm lấy cằm cô.
"Cô thiếu tiền đến thế à?"
Nhan Nhã Tịnh không ngờ Lưu Thiên Hàn đã từng dịu dàng đủ điều nay lại thô lỗ với cô như thế. Cô đau đến sắp khóc tới nơi, trong lòng uất ức đâu đớn, thế nên không hề nghe rõ Lưu Thiên Hàn hỏi gì nữa cả.
Nhan Nhã Tịnh thừa nhận, cô đã bị Lưu Thiên Hàn cưng chiều đến hư rồi. Trước khi gặp được Lưu Thiên Hàn, dù cô có bị người khác đánh cho một trận cũng chưa từng thốt ra một tiếng nào, lại càng không rớt một giọt nước mắt.
Nhưng bây giờ cô lại trở nên mít ướt, không thể nào kiềm chế được sự tủi thân ấm ức trong lòng.
"Anh Lưu, anh buông em ra, em đau lắm!"
Nước mắt Nhan Nhã Tịnh rơi lã chã, Lưu Thiên Hàn vốn đã đủ cáu kỉnh rồi, khi thấy nước mắt của Nhan Nhã Tịnh thì tâm trạng của anh càng nóng nảy thêm.
Còn có một cảm giác thương xót mà ngay cả bản thân anh cũng không thể hiểu nổi, khiến anh càng thêm phiền lòng.
Thật sự rất muốn ném người phụ nữ khiến anh phiền lòng này đi!
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng buông cằm Nhan Nhã Tịnh ra, giọng nói rét lạnh như đến từ đỉnh núi băng: "Cút!"
Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn nhắm mắt làm ngơ, không liếc nhìn Nhan Nhã Tịnh lấy một cái mà cứ thế rảo bước về bãi đỗ xe bên ngoài.
Đêm nay Nhan Nhã Tịnh đã quyết tâm bám dính lấy Lưu Thiên Hàn như viên kẹo mè xửng rồi. Mặc dù sự lạnh lùng của anh khiến trái tim cô đau nhói, nhưng nghĩ đến khi anh khôi phục trí nhớ, một nhà bốn người bọn họ lại trở về cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, lòng Nhan Nhã Tịnh lại dấy lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Nhan Nhã Tịnh phóng nhanh về trước với tốc độ một trăm mét nước rút, ngay khi Lưu Thiên Hàn vừa mở khóa xe, cô liền vọt vào rồi ngồi trên xe Lưu Thiên Hàn với tư thế "một người canh cửa ải, muôn kẻ chớ hòng vào".
Lưu Thiên Hàn bước từng bước đến chỗ Nhan Nhã Tịnh, toàn thân anh u ám như một vị Vương Hầu bước ra từ trong bóng tối.
Hơi lạnh toả từ trong ra ngoài, khiến người ta càng thêm run sợ.
Anh châm một điếu thuốc, đôi lông mày cau chặt tỏ vẻ không hài lòng: "Tự cô xuống xe hay để tôi ném cô xuống?"
"Anh Lưu, em sẽ không chọn cái nào hết." Nhan Nhã Tịnh ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Thiên Hàn vô cùng cố chấp: "Anh Lưu, dù anh có mất trí nhớ, em cũng muốn bên cạnh anh!"
Cô biết rằng bây giờ Lưu Thiên Hàn chắc chắn sẽ không muốn làm giám định ADN với hai đứa nhỏ, nhưng chỉ cần có một phần vạn hy vọng, cô cũng muốn thử một lần.
Cô hắng giọng rồi nói tiếp: "Anh Lưu, em không hề lừa anh, em thật sự là vợ của anh. Chúng ta còn có hai người con, nếu anh không tin thì có thể làm giám định với An Bảo và An Mỹ!"
Cô đã có hai người con?
Hàng lông mày của Lưu Thiên Hàn càng cau chặt hơn, người phụ nữ này còn muốn anh đổ vỏ nữa à?
Ha!
Nằm mơ đi!
"Không có hứng thú!" Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nói, việc mà anh cảm thấy hứng thú duy nhất ngay lúc này chính là ném cô ra khỏi xe.
Thấy Lưu Thiên Hàn thực sự muốn ném cô ra khỏi xe, Nhan Nhã Tịnh thấy hơi bối rối. Nếu anh thật sự ngoan cố như thế, mềm cứng gì cũng không được, vậy cô phải làm sao để hòa hợp lại lần nữa cùng với anh đây!
Lao về phía cậu ta, chinh phục cậu ta, làm chủ cậu ta...
Trong đầu Nhan Nhã Tịnh chợt nhớ tới những gì mà Cao Bắc Vinh vừa nói với cô qua điện thoại, chẳng lẽ cô thật sự phải tấn công anh trước, giúp anh ôn lại chuyện cũ một lần thì anh mới có thể nhớ ra cô hay sao?
Ở trên xe, kỷ niệm ái muội và nóng bỏng nhất của bọn họ chính là lần anh giúp cô cài khóa áo, cài mãi cài mãi cài đến độ không thuần khiết.
Nhan Nhã Tịnh chợt đỏ mặt, cô cố kìm nén sự xấu hổ trong lòng, định dùng “72 phép tài nghệ” lừa Lưu Thiên Hàn lên giường.
Nhan Nhã Tịnh uốn éo bả vai: "Anh Lưu, anh có thể giúp em một việc được không?"
Thấy Lưu Thiên Hàn chỉ lạnh lùng nhìn mình chằm chằm mà không nói gì, cô tiếp tục nỗ lực, uốn éo bờ vai đến mức quyến rũ nhất có thể: "Anh Lưu, bên trong của em... gài áo bên trong của em bị bung mất rồi, anh có thể cài lại giúp em được không?"