Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mọi chuyện trong hôm nay đều như một giấc mộng.
Cô tự nhéo mình thật mạnh, cơn đau điếng truyền tới, những tin tức trên mạng ào ạt như măng mọc sau mưa hiện lên, đây không phải là mơ.
Nhan Nhã Tịnh suy nghĩ một chút, sau đó cô liền gọi cho Cao Bắc Vinh và Nhạc Dũng. Vẫn như mấy ngày trước, điện thoại của cả hai đều không thông.
Nhìn tin tức trên mạng tung hô Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ là một cặp trời sinh, hai mắt Nhan Nhã Tịnh vô cùng đau nhức, cô không muốn lướt điện thoại tiếp tục khiến bản thân đau khổ nữa. Bây giờ cô chỉ muốn xông thẳng tới trước mặt Lưu Thiên Hàn để hỏi anh cho rõ ràng!
Nhan Nhã Tịnh định đến thẳng biệt thự của Lưu Thiên Hàn ở Tầm Viên. Nhưng cô còn chưa kịp ra khỏi nhà thì Thịnh Vân Hiên đã gọi điện thoại đến.
Giọng của Thịnh Vân Hiên rất hay và tao nhã nhưng trong đó còn chứa đựng cả sự xa cách khiến người khác khó tiếp cận: “Nhan Nhã Tịnh, chúng ta gặp nhau đi.”
Nhan Nhã Tịnh đang nóng lòng muốn gặp Lưu Thiên Hàn nhưng cô chỉ sợ, khi cô tới Tầm Viên thì lại không tìm thấy Lưu Thiên Hàn. Không bằng cứ gặp Thịnh Vân Hiên trước rồi hỏi rõ mọi chuyện cái đã.
Lần này Thịnh Vân Hiên cũng khá nể mặt cô, bà ta hẹn cô ở một quán cà phê bên ngoài tiểu khu Thiên Mệnh.
Ngay khi vừa gặp Nhan Nhã Tịnh, bà ta đã lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra: “Nhan Nhã Tịnh, tôi nghĩ chắc cô cũng nghe chuyện của Hàn và Mỹ rồi nhỉ? Mồng tám tháng sau, hai đứa nó sẽ kết hôn, tôi hi vọng cô hãy cắt đứt quan hệ với Tiểu Hiên.”
"Nhan Nhã Tịnh, cô rất xinh đẹp, nếu tôi là đàn ông thì có lẽ cũng sẽ rung động vì cô. Tôi biết Tiểu Hiên thích cô, nhưng tình cảm của nó giành cho cô chỉ là sự mới mẻ nhất thời, Cung Tư Mỹ mới là người vợ xứng đáng với nó.”
"Nhan Nhã Tịnh, trong thẻ này có không ít tiền. Tôi không có ý xúc phạm cô, tôi chỉ hi vọng cô cầm số tiền này, chữa bệnh cho thật tốt và tự sống một cuộc đời vui vẻ.”
"Chữa bệnh? Chữa bệnh gì cơ?" Nhan Nhã Tịnh ngẩn người, bộ mình mắc bệnh gì nghiêm trọng lắm à? sao cô còn không biết vậy?
Thịnh Vân Hiên không tiếp tục tranh cãi với Nhan Nhã Tịnh về vấn đề này. Trông bộ dạng của Nhan Nhã Tịnh thì có lẽ cô ta không muốn mọi người biết mình bị mắc căn bệnh đó.
Thịnh Vân Hiên nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt phức tạp: "Nhan Nhã Tịnh, cầm số tiền này và ra nước ngoài đi, tránh xa Tiểu Hàn ra, có thể mọi người mới đều tốt.”
“Dì Thịnh, tôi nghĩ lần trước mình đã nói rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không chia tay với Lưu Thiên Hàn đâu!” Nhan Nhã Tịnh đẩy chiếc thẻ lại trước mặt Thịnh Vân Hiên, môi cô cong lên đầy giễu cợt: “Dì Thịnh, tôi không tin anh Lưu sẽ đính hôn với Cung Tư Mỹ. Nếu anh ấy không tự nói ra câu chia tay thì tôi quyết sẽ không chia tay.”
“Nhan Nhã Tịnh, có phải cô thấy Tiểu Hàn giàu như vậy nên dù tôi có đưa cô bao nhiêu tiền thì cô cũng thấy chuyện chia tay với nó là bị thiệt?” Thịnh Vân Hiên vốn thấy tội nghiệp cho Nhan Nhã Tịnh vì bị AIDS nhưng Nhan Nhã Tịnh cứ không biết điều như thế khiến bà ta không giữ nổi dáng vẻ nho nhã dịu dàng nữa.
Hơn nữa, bà ta cảm thấy Nhan Nhã Tịnh quá ích kỷ, cô ta đã mắc căn bệnh đó rồi mà còn muốn quấn lất Lưu Thiên Hàn, cô ta đang muốn hại chết con trai bảo bối của bà sao!
Thịnh Vân Hiên càng nghĩ càng tức giận, bà ta không hiểu nổi, sao con trai của mình ưu tú như thế mà lại đi thích một người phụ nữ ích kỷ như vậy?
Nhan Nhã Tịnh bị những lời của Thịnh Vân Hiên chọc giận, cô tôn trọng Thịnh Vân Hiên với tư cách trưởng bối nhưng dù là trưởng bối thì bà ta cũng không có tư cách giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô hết lần này tới lần khác, cũng không có tư cách nói với cô mấy lời vớ vẩn!
Cô nhếch môi chế giễu: "Đúng vậy, dì Thịnh, bà nói đúng! Quả thật, tôi cảm thấy cầm nhiều tiền của bà còn không đáng tin bằng việc ở cạnh anh Lưu! Tiền tiêu hết rồi thì hết rồi, nhưng anh Lưu là một cây rụng tiền nha, chỉ cần ở cạnh anh ấy, tôi muốn bao nhiêu tiền mà chẳng được?!”
“Cô!” Thịnh Vân Hiên tức không nói nên lời, bà ta hít sâu một hơi mới bớt tức ngực. sau đó, Thịnh Vân Hiên nhét thẻ lại vào túi: “Nhan Nhã Tịnh, cô đúng là đồ không biết điều! Muốn huỷ hoại tiểu Hàn? Nằm mơ đi!”
“Con trai bảo bối của Thịnh Vân Hiên này quyết không thể cưới một người phụ nữ mắc bệnh như cô được!” Nói xong, bà ta tức giận đứng dậy rồi bước ra khỏi tiệm cà phê.
Thịnh Vân Hiên thật sự cảm thấy Nhan Nhã Tịnh quá không biết điều, lần này bà ta đưa tiền cho cô chứ hoàn toàn không giống lần trước. Lần trước là đi chia rẽ uyên ương, còn lần này bà ta muốn giúp Nhan Nhã Tịnh thật nhưng Nhan Nhã Tịnh lại mặt dày như thế!
Nếu cô đã không nể mặt bà ta thì từ nay về sau bà ta cũng không nể mặt cô nữa!
Bước tới cửa, Thịnh Vân Hiên bỗng nhớ ra gì đó nên lại quay về, bà ta lấy một tấm thiệp mời màu đỏ ra rồi đặt trước mặt Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, đây là thiệp mời đám cưới Tiểu Hàn và Mỹ, nếu có thời gian thì cô có thể đến dự đám cưới, cũng để hoàn toàn chết tâm đi!”
Nhan Nhã Tịnh sững sờ nhìn tấm thiệp mời trước mặt, cô thậm chí còn quên hỏi Thịnh Vân Hiên rằng có phải bà ta đã hiểu nhầm cô mắc loại bệnh đó không.
Tấm thiệp mời này vừa sang trọng lại vừa tinh tế, trên mép thiệp được bóc một lớp tơ vàng, vừa nhìn là biết vàng thật.
Giữa thiệp mời có dán ảnh chụp chung của Cung Tư Mỹ và Lưu Thiên Hàn. Cung Tư Mỹ cười rất xinh đẹp, tuy Lưu Thiên Hàn vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng giữa lông mày anh lại toát ra nét dịu dàng khó thấy.
Cô cẩn thận sờ lên lông mày Lưu Thiên Hàn, hai mắt cô vô cùng nhức nhối, nước mắt sắp chảy ra.
Sau khi hoàn hồn, cô điên cuồng xé nát tấm thiệp mời cực kỳ đắt tiền kia.
Con mẹ nó chứ vợ chưa cưới! Con mẹ nó chứ đám cưới! Con mẹ nó lũ toà soạn bịa đặt vô lương tâm!
Cô thà tin heo nái biết trèo cây chứ quyết cũng không tin anh Lưu sẽ kết hôn với Cung Tư Mỹ!
Nhan Nhã Tịnh lau nước trên khoé mắt, cô xông ra khỏi quán cà phê rồi bắt xe đến biệt thự của Lưu Thiên Hàn ở Tầm Viên.
Cô biết mật mã biệt thự nên không cần nhấn chuông mà xông thẳng vào bên trong.
Cửa phòng khách khóa từ bên trong, hình như trong phòng có ai đó không muốn bị người khác làm phiền.
Nhan Nhã Tịnh tức giận đập mạnh cánh cửa kính trước mặt, cô vừa định gọi Lưu Thiên Hàn ra mở cửa thì bỗng nhìn thấy bóng dáng Cung Tư Mỹ và Lưu Thiên Hàn ở trong phòng khách.
Lưu Thiên Hàn đang nằm trên ghế sô pha, vì anh quay lưng về phía cô nên cô không nhìn thấy nét mặt của anh trông như thế nào, nhưng cảnh tượng Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ hôn nhau thì cô lại nhìn thấy rất rõ.
Cung Tư Mỹ cúi người hôn sâu lên môi Lưu Thiên Hàn. Bọn họ hôn nhau tới lưu luyến, tới không kìm nén, hôn tới mức……khiến tim cô vỡ vụn.
Tuấn nam mỹ nữ hôn nhau, thật sự là một khung cảnh tuyệt đẹp. Nhưng Nhan Nhã Tịnh nhận ra, cảnh càng đẹp thì càng khiến cô đau như đứt từng khúc ruột.