Giọng điệu của Chiến Mục Hàng, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt đến cực điểm như cũ, tựa như, vừa rồi thứ mà An Trí Dũng kêu anh ta chặt chỉ là một gốc củ cải.
Nghe giọng nói nhàn nhạt của Chiến Mục Hàng, trái tim của Tô Thu Quỳnh thoắt cái như muốn nhấc lên đến họng.
Cô nhịn không được gào lớn, “Chiến Mục Hàng, tôi không cho phép anh chặt ngón tay!”
“Chiến Mục Hàng, coi như tôi cầu xin anh! Cầu xin anh lương thiện một chút đi! Đừng khiến tôi phải mắc nợ anh! Tô Thu Quỳnh tôi đời này, không muốn mắc nợ nhất, chính là ân tình của anh!”
“Tô Thu Quỳnh, em không nợ anh gì cả.”
Ánh mắt Chiến Mục Hàng sáng rực mà nhìn Tô Thu Quỳnh, “Tô Thu Quỳnh, sống vì em, chết vì em, hai tay dính đầy máu tươi vì em, đều là anh cam tâm tình nguyện, em không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì cả. Em cứ coi như, Chiến Mục Hàng anh trước giờ chưa từng tồn tại qua là được.
Thật ra điều Chiến Mục Hàng thực sự muốn nói là, Tô Thu Quỳnh, mặc dù anh không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho em, nhưng nếu anh thật sự chết đi, xin em đừng quên anh nhanh như vậy.
Nhưng trong lòng anh ta biết rõ Tô Thu Quỳnh có bao nhiêu chán ghét anh ta, nên lời này, anh ta rốt cuộc cũng không nói ra.
Anh ta chỉ dịu dàng cười cười với Tô Thu Quỳnh, anh ta cực lực muốn che dấu sự ái mộ đến vô phương cứu chữa với Tô Thu Quỳnh, nhưng anh ta không khống chế được.
“Chiến Mục Hàng, sự cam tâm tình nguyện của anh, tôi không thèm!” Tô Thu Quỳnh sức cùng lực kiệt gào lên với Chiến Mục Hàng, cô muốn đoạt lấy con dao trong tay anh ta, nhưng hiện giờ cô căn bản không thể làm được động tác với biên độ lớn như vậy, cô không cướp được dao trong tay anh ta.
“Chiến Mục Hàng, anh còn thật đúng là tình thánh!”
Ý cười nơi khoé miệng của An Trí Dũng châm biếm đến cực điểm, “Nếu như anh đối với chị hai tôi, được một vạn phần thâm tình như anh đối với Tô Thu Quỳnh, chị hai tôi cũng sẽ không chết thảm đến như vậy!”
“Chiến Mục Hàng, là anh hại chết chị hai tôi, một mạng đền một mạng, anh nên phải đền mạng cho chị ấy!”
“An Trí Dũng, anh giết tôi đi! Người An Tình hận nhất là tôi, anh giết tôi rồi, cô ta mới có thể nhắm mắt!”
Thật ra Tô Thu Quỳnh muốn trực tiếp ngả người ra sau một cái, để lưỡi dao trong tay An Trí Dũng trực tiếp cắt đứt cổ cô, nhưng hiện giờ cô cả người vô lực, lại thêm An Trí Dũng đang kiềm chế thân thể cô, cô muốn tự sát cũng khó.
“Tô Thu Quỳnh, cô coi tôi là kẻ ngốc phải không? Cô không phải chính là đang khích tôi giết cô để cho Chiến Mục Hàng thoát thân chứ gì? Cô yên tâm, tôi không ngu vậy đâu, hôm nay, Chiến Mục Hàng đừng hòng sống!”
Nói xong lời này, An Trí Dũng không nhìn đến Tô Thu Quỳnh nữa, mà mắt đỏ sọc như muốn nứt nhìn chằm chằm Chiến Mục Hàng, từng câu từng chữ nói, “Chiến Mục Hàng, sao anh còn chưa ra tay? Có phải anh đột nhiên phát hiện ra, anh thực ra cũng không yêu Tô Thu Quỳnh đến vậy, anh sẽ không vì cô ta mà bất chấp sống chết?”
“Anh không muốn chính mình chết, không sao cả! Vậy thì để người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này đi chết thôi!”
Lo sợ An Trí Dũng lại vạch thêm một nhát trên cổ Tô Thu Quỳnh, Chiến Mục Hàng liền vội vàng nắm chặt con dao trong tay, hung ác chém xuống ngón tay út của mình.
“Không!!!”
Tô Thu Quỳnh kêu lên thành tiếng, cô muốn lao qua ngăn cản Chiến Mục Hàng làm chuyện ngu xuẩn, nhưng cô không cử động được, cô chỉ có thể mở to mắt mà nhìn anh ta không chút do dự chặt xuống ngón tay út của mình.
Máu bắn tung toé.
Thực ra, chỗ mà Chiến Mục Hàng đứng, cách Tô Thu Quỳnh một khoảng nhỏ, chặt đứt ngón tay út, máu chảy ra mặc dù không ít, nhưng cũng không khoa trương đến mức gọi là máu chảy thành sông.
Nhưng cách một khoảng nhỏ nhìn vết thương vết tay Chiến Mục Hàng, Tô Thu Quỳnh vẫn cảm thấy, máu tươi như che mờ cả mắt cô.
Nước mắt, không kìm được mà lăn xuống từ khoé mắt của cô.
Tô Thu Quỳnh biết, cô không nên vì Chiến Mục Hàng mà rơi nước mắt nữa, nhưng nhìn anh ta chặt ngón tay, nhìn từng giọt mồ hôi không ngừng ứa ra trên trán anh ta, nước mắt của cô vẫn rơi xuống như chuỗi hạt châu bị đứt dây.
Mười ngón tay liền tim, mùi vị đang sống sờ sờ mà chặt xuống ngón tay út, thật không dễ chịu.
Gương mặt tuấn tú của Chiến Mục Hàng trắng bệch như giấy, nhưng hai tay của anh ta không hề run rẩy chút nào.
Thì ra, chặt đứt ngón út, đau như này a!
Sức chịu đựng của anh ta so với người thường thì tốt hơn rất nhiều, loại đau đớn này, anh ta còn có chút không cách nào chịu nổi, khi đó ở trong tù, Tô Thu Quỳnh phải đau đớn biết bao!
Anh ta khi đó, lại để cho cô gái mình yêu phải đau đớn đến vậy!
Dù cho anh ta có chết một vạn lần, cũng không thể bù đắp cho cô!
“Ha ha ha ha!”
An Trí Dũng biết Chiến Mục Hàng yêu Tô Thu Quỳnh sâu đậm, nhưng hắn không ngờ anh ta thật có thể vì Tô Thu Quỳnh mà làm đến nước này.
Nhìn một mảng đỏ tươi đó, An Trí Dũng hưng phấn mà liếm liếm môi, vẻ tà ác và kích động đan xen trên mặt anh ta, nhìn vào vặn vẹo khó tả.
Anh ta vừa cúi đầu, liền nhìn thấy vệt nước mắt chưa khô nơi khoé mắt Tô Thu Quỳnh, đầu lông mày anh ta không khỏi nhíu nhíu một cái, liền đó nổi lên một tia vặn vẹo ác ý.
“Tô Thu Quỳnh, cô khóc sao.”
An Trí Dũng vươn bàn tay còn lại ra, giống như muốn chứng minh gì đó, còn sờ sờ khoé mắt của Tô Thu Quỳnh, anh ta nhớ mang máng, anh ta từng sỉ nhục Tô Thu Quỳnh ở quán bar, anh ta cũng từng hành hạ cô.
Nhưng những lúc đó, Tô Thu Quỳnh nếu không phải bày ra một gương mặt cười đến không chút kẽ hở, thì chính là mặt không biểu cảm mà nhìn anh ta.
Cô chưa từng suy sụp tinh thần, chứ càng đừng nói đến rơi nước mắt.
Nhưng mà bây giờ, Tô Thu Quỳnh nhìn như mạnh mẽ không phá nổi lại khóc kìa.
An Trí Dũng biết hiện giờ Tô Thu Quỳnh đang ở bên Lâm Tiêu, anh ta cười quái dị một tiếng, “Tô Thu Quỳnh, sau khi cô ở cùng một chỗ với Lâm Tiêu, không phải vẫn như trước nhớ mãi không quên với Chiến Mục Hàng đó chứ?”
“Ừm, cô bây giờ chính là dáng vẻ tình cũ chưa dứt với Chiến Mục Hàng nha!”
“Tình chàng ý thiếp, thật hâm mộ chết người mà! Đáng tiếc nha, hai người các người, lập tức sẽ phải sinh tử cách biệt rồi!”
“Mới có một ngón tay thôi đấy! Chiến Mục hàng, chặt đi! Chặt tiếp đi! Đem các đầu ngón tay, đầu ngón chân của anh đều chặt xuống, biết đâu, tôi sẽ đặc biệt khai ân, mà cho anh một cách chết sảng khoái!”
“Chiến Mục Hàng, anh ngừng tay!”
Thân thể Tô Thu Quỳnh nhịn không được run rẩy, cô rất sợ Chiến Mục Hàng sẽ tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn, vội vàng can ngăn nói, “Chiến Mục Hàng, anh mau đi! Coi như tôi cầu xin anh, anh mau đi đi có được không? Tôi không muốn nợ anh bất cứ thứ gì, cầu xin anh đừng lo chuyện bao đồng nữa!”
“Tô Thu Quỳnh, anh không phải đang lo chuyện bao đồng.”
Trên gương mặt tuấn tú của Chiến Mục Hàng không tìm thấy một chút màu máu, nhưng ý cười nơi khoé miệng, lại ôn hoà ấm áp như khiến người được tắm gió xuân.
“Tô Thu Quỳnh, anh đang chuộc tội. Anh đã làm sai, anh đang chuộc tội…”
Nói đoạn, trên tay Chiến Mục Hàng ra sức, cầm dao lên, hung ác cắt xuống ngón vô danh trên bàn tay trái của mình.
“Không!!!”
Không sốt ruột giống Tô Thu Quỳnh, An Trí Dũng lại cười đến như muốn rút gân.
Bởi vì anh ta quá hưng phấn quá đắc ý, ngay chính bản thân anh ta cũng không chú ý tới, lưỡi dao trong tay anh ta đã lệch khỏi cổ Tô Thu Quỳnh, nếu Chiến Mục Hàng nhìn kĩ, cũng có thể chú ý tới, lưỡi dao trong tay anh ta đã không còn bất kỳ tác dụng uy hiếp nào với Tô Thu Quỳnh nữa.
“Chặt đi! Đem tay chân của anh đều chặt đi! Chiến Mục Hàng, anh nên dùng máu tươi của anh, để sám hối với chị hai tôi!”
“Bụp!”
Tiếng viên đạn găm vào máu thịt đột nhiên vang lên trong không khí, An Trí Dũng vừa há miệng, muốn điên cuồng cười lên cho đã, thân thể anh đột nhiên gục ngã.